Thương Về Miền Trung – Hỡi Hai Mùa Mưa Nắng – Thơ: Mặc Giang

Hỡi Hai Mùa Mưa Nắng !

Tháng 12-2004

Mưa chi lắm cho mưa rơi xơ xác

Nắng chi nhiều cho nắng đổ điêu tàn

Sao không hòa cho mưa nắng bình an

Hỡi trời đất đọa đày chi nông nỗi

Mưa nữa đó, mưa cuồng phong bão thổi

Mưa dầm dề, mưa nước đổ mênh mông

Những vùng cao đã biến mất thành sông

Cho tất cả ngập chìm trong biển nước

Mưa nữa đó, mưa ngày đêm, lũ lượt

Nước cuốn trôi còn gì xoáy nữa đâu

Cho dầu dai lại đau khổ dãi dầu

Nước lại trút như nước bè nước lũ

Rồi đến nắng, nắng bạo tàn, giận dữ

Đốt xanh tươi, đốt cây cỏ cháy khô

Đốt ruộng nương, đốt sông rạch, ao hồ

Đốt cho cháy những cội cằn, nứt nẻ

Nắng nữa đó, nắng kinh hoàng, đổ lửa

Nắng cho thiêu đốt, bốc khói, hà hơi

Nắng cho khô khan, cay nghiệt rã rời

Sao mưa nắng phũ phàng chi, thế nhĩ !

Mưa ơi mưa, xin mưa rơi ý vị

Nắng ơi nắng, xin nắng đổ hoen vàng

Xin thương cùng cuộc sống của nhân gian

Đừng quá quắt, bạo tàn, nghe mưa nắng

Mỗi một năm chỉ hai mùa mưa nắng

Mà năm nào cũng gieo rắc lầm than

Hết hạn hán thì lũ lụt kinh hoàng

Xin thử hỏi, trần gian sao sống nổi ???