Dõi theo chút nắng lung linh
Hoàng hôn dần xuống gọi bình minh lên
Tháng năm trôi tựa thác ghềnh
Cuốn thân bèo bọt lênh đênh kiếp người
Có cỏn đâu tuổi đôi mươi
Khóc thương hờn giận nói cười như nhiên
Theo chân trần thế luỵ phiền
Bỏ trang kinh ngọc xuống miền khổ đau
Mắt xanh nay đã nhốm màu
Nẽo về cố quận tìm đâu bây giờ
Gió khuya cuốn nữa bài thơ
Theo cơn gió lạnh hững hờ trôi mau
Tự trong vô vọng nát nhàu
Quê hương ẩn hiện nguyên màu trăng xưa.
Thông Tánh
(Trích – Trang Thơ Suối Nguồn số 5)