Thương lấy Miền Trung – Thơ: Mặc Giang

Giới thiệu những dòng cảm xúc của tác giả về khúc ruột miền trung qua 10 bài thơ “Viết về Bão Lụt Miền Trung”

Thơ: Mặc Giang

Thương lấy Miền Trung

Viết thêm 1 bài cho cảnh lũ lụt

đang hoành hành và tàn phá hơn mười mấy tỉnh Miền Trung.

Mặc Giang

Lụt, đang hoành hành Thanh Hóa !

Lụt, đang càn quét Nghệ An !

Lụt, đang tàn phá Ninh Bình !

Lụt, đâu có tha Hà Tĩnh !

Còn Quảng Bình, cũng ngập tràn, chấn động !

Còn Quảng Trị, cũng nghiêng ngửa, điêu linh !

Quảng Nam – Đà Nẵng, hứng chịu cực hình !

Thừa Thiên – Huế, lặn chìm trong biển nước !

Tỉnh Quảng Ngãi, tơi bời chất ngất !

Tỉnh Bình Định, ập phủ tan hoang !

Tỉnh Phú Yên, hớt hãi kinh hoàng !

Nha Trang – Khánh Hòa, còn gì là thùy dương cát trắng !!!

Ôi, vùng đất Miền Trung nhỏ hẹp, người đông

Khi nắng, thì nắng như đổ lửa

Ôi, vùng đất Miền Trung hứng biển, đỡ núi

Khi mưa, thì mưa dập gió vùi

Làm tiêu điều quê nghèo chơn chất của tôi ơi

Lòng quặn thắt, nơi chôn nhau cắt rốn

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lịch sử

Đâu cần đánh dấu, là trận lụt lớn nhất của mấy mươi năm

Có năm nào, người dân tôi, không chùn xuống nặng oằn

Núi còn lở !

Đèo còn nghiêng !

Đất còn sạt !

Đá còn quay !

Đường còn trụt !

Thành còn lay !

Nói chi đến :

Cửa nhà !

Miếng cơm !

Manh áo !

Ân có nặng, mới càng thêm áo não

Nghĩa có sâu, mới càng thấm niềm đau

Người vô can, cũng chia sẻ một bầu

Huống chi, nói đến chữ đồng bào ruột thịt

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lòng có nhiều nhưng của ít”

Xin cảm ơn ai, dẫu, “lá rách làm khổ lá lành”

Qua từng cơn

Người dân tôi ngó quanh :

Ngậm đắng !

Nuốt cay !

Ôm đầu !

Bó gối !

Hỡi thiên địa, nếu có bạo tàn thì ùn ùn bão thổi

Hỡi trời đất, nếu có nhẫn tâm thì chấn động càn khôn

Làm cho một trận tan tành, vẫn còn hơn

Chứ năm từng năm, đừng đáo lui đáo tới

Thà chấp nhận một phen, rồi tô bồi, chống đỡ

Thà hứng chịu một trận, rồi vá đắp, dựng xây

Chứ chưa kịp ngóc đầu, ngồi dậy, đứng lên

Lại ập phủ, cư không an, lấy gì mà lạc nghiệp

Dân Miền Trung cay đắng, lại chồng thêm oan nghiệt

Dẫm đất ngó ông trời, sao ông nhẫn quá tay

Ở trên cao, sao ông không thấy nỗi này

Tận chốn thiên đình, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi

Nổi tánh thiên lôi, bày những trò hành hạ

Người dân Miền Trung ơi !

Hỡi thời thế, thế thời là thế

Nhưng một lòng một dạ trung kiên

Dù cho nghiệt ngã, oan khiên

Tương thân tương ái, hậu tiền có nhau

Dù cho bạc hếu mái đầu

Nhìn ngang xẻ dọc, cơ cầu chi ai

Dù cho ập phủ thiên tai

Nghĩa nhân đức trọng hoa cài Miền Trung.