Bão Lụt Thảm Thương !
Tháng 03 – 2004.
Mây đen dày đặc
Sấm sét vang rền
Trời long đất lở
Mưa ơi là mưa !!!
Mưa như trút nước
Mưa như vỡ bờ
Mưa dầm mưa dề
Mưa vẫn còn mưa !!!
Bão lụt !
Nước ngập tràn trề
Nước tuôn lênh láng
Đâu đâu cũng nước
Biển nước mênh mông
Bão lụt !
Nước ngập đầy đồng
Đầy suối đầy sông
Đầy chồng lên núi
Đầy phủ lên hòn
Bão tố hoành hành trổi dậy
Cuồng phong quay lộn gầm vang
Như trút phẫn nộ bạo tàn
Từng cơn, từng cơn cuốn xoáy
Cụ già hụt hẫng, không kịp quay đầu để ngoáy
Trẻ thơ chúi mũi, không kịp cất tiếng để la
Những người thân chưa kịp tiếng : ối chà !
Biển nước đã bồng bềnh khép lại !
Súc vật, chết lền khênh man dại
Cửa nhà, đổ nghiêng ngửa nổi trôi
Cây cối, trốc lăn lóc trụt trồi
Người người, mắt lưng tròng đứng ngó !
Cùng di tản lên đồi cao tạm đó
Cùng dắt dìu nhau ủ rũ đợi chờ
Bão ơi ! Sao nỡ ơ hờ
Lụt ơi ! Sao nỡ bơ phờ nhân gian
Biết bao cay đắng phũ phàng
Gieo chi tan nát kinh hoàng thế ni !
Cửa nhà, của cải còn gì
Người sống đói khổ, người đi im lìm
Thôi rồi, đất trời dậy sóng !
Thôi rồi, lụt lội tả tơi !
Chỗ này cát đá lở bồi
Chỗ kia hang hóc lõm lồi
Đường sá, bờ đê phá vỡ
Bùn lầy đem lấp non cao
Mùa màng tiêu sạch hư hao
Trùng trùng biển nước lên ngôi
Khổ đau nhân thế, tơi bời trần gian
Bão chi cho lắm, phũ phùng
Lụt chi cho lắm biết làm sao đây
Con người giọt lệ đầy vơi
Ông mưa ông lụt làm trời hay sao
Ông đừng ở tận trên cao
Làm mưa làm gió làm sao thì làm
Một trận bão hoành hành, cuồng phong quét sạch
Một trận lụt kinh hoàng, nước xoáy cuốn trôi
Mang ra biển cả trùng khơi
Chìm đáy biển ngàn đời gầm thét
Bao cặn bã không còn cơ nhồi nhét
Lại trồi lên nhô nhấp đẩy vô bờ
Cho tàn một nỗi xác xơ
Cho đau một nỗi bơ phờ khóc than
Đố ông xuống thử trần gian
Khổ cho mấy trận mới cam nỗi nầy
Ông nghe, cơ cảm đong đầy
Mưa sao vừa phải, chừa ngày khô khan
Sao cho mưa nắng bình an
Sao cho mưa nắng đôi đàng cân đo
Nhân gian vui sống đừng lo
Từ nay mưa nắng sao cho đẹp lòng
Con người luôn mãi cầu mong !!!