Máu Chảy Về Tim, Rung Lòng Nhân Thế !
Tháng 9 – 2004
Tôi nghe máu chảy ruột mềm
Tôi nghe máu chảy về tim
Rung động khắp cùng châu thể
Kiếp nhân sinh, không lẽ tạc thù chiếu lệ
Kiếp con người, không lẽ sống chết thì xong
Nhìn người đau, ta vẫn cứ dửng dưng
Nhìn người khổ, ta hững hờ vô cảm
Say quyền lực, đắp bạo tàn, nhũng lạm
Mị dân tình, be tham vọng, hư vinh
Ai chết mặc ai, miễn không đá động tới mình
Chiều rũ bóng, rừng già ru cỏ dại
Bờ lau lách, ao tù, reo ếch nhái
Đồng ruộng hoang, đầm lạch, gọi ễnh ương
Tiếng thạch sùng chắt lưỡi, tiếc đêm trường
Trong ngõ tối, “dế mèn phiêu lưu ký”
Vạn vật gườm nhau, tha hồ đố kỵ
Không lẽ con người, chui rúc ốc đảo hoang
Bóng thời gian, sỏi đá cũng bào mòn
Tình nhân thế, ngàn cân treo sợi tóc
Phớt nhân ảnh, leo đồi cao ì ạch
Phẫn tình người, lao hố thẳm, vùi sâu
Góp rong rêu vụn vỡ, bạc mái đầu
Nhồi trái tim đã sần sùi chai đá
Tiếng thương yêu con người sao xa lạ
Những trắc ẩn chân tình, không động mối từ tâm
Kén đã giăng tơ, xa xót những tơ tằm
Nghe nhịp thở con tim, ta khẽ gọi
Người và ta, có nghe lòng người rã rượi
Ta và người, đừng đày ải người ơi
Mỗi chúng ta, khi có mặt trong đời
Biết bao nhiêu tiếng cười trong tiếng khóc
Vì con người, nếu ta còn nước mắt
Vì nhân sinh, nếu ta còn chút tư lương
Nước mắt kia xin nối lại tình thương
Máu chảy về tim, rung lòng nhân thế !!!