Thương Về Miền Trung – Máu chảy ruột mềm – Thơ Mặc Giang

Quê hương, máu chảy ruột mềm

Tháng 6  – 2005

Năm trước năm sau lũ lụt xoay vần

Đau xót vô ngần xin cứu người ơi

Ba miền đất nước quê tôi

Tang thương, đổ nát, đứng ngồi sao yên

Nghe trong máu chảy ruột mềm

Ngửa tay mời gọi lạc quyên cứu người

Tiếng khóc thay tiếng cười !

Niềm đau thay nước mắt !

Tan hoang rồi đổ nát !

Xơ xác rồi điêu tàn !

Trời đất phũ phàng

Gây chi nông nỗi

Hết hạn hán thì cuồng phong bão thổi

Hết khô cạn thì lũ lụt tơi bời

Nước xấp xỉ lưng đồi

Tràn mênh mông lênh láng

Cửa nhà, cây cối, đồ đạc, nổi trôi tản mạn

Người lớn, trẻ con, chồng vợ, gồng gánh kêu la

Đắng cay ! Còn để xót xa !

Bão lụt cuốn hết, chẳng tha thứ gì

Đau thương ! Còn để sầu bi !

Bão lụt cuốn hết, chẳng chi chối từ

Vậy mà từng năm, từng năm, tái diễn thế ư

Người dân tôi làm sao sống nổi ???

Bắc Nam Trung, đồng lên tiếng gọi

Người ơi người, cứu khổ người ơi

Tơi bời ! Đổ nát ! Tơi bời !

Đắng cay ! Nước mắt ! Cuộc đời đắng cay !

Trắng tay ! Còn trắng đôi tay !

Nhà tan ! Cửa nát ! Nỗi này sao cam !

Gian truân lại trổ thêm chàm

Khổ đau lại chồng thêm sắc

Người dân ba miền thắt ngặt

Hỡi ơi ! Còn đến bao giờ

Nước dâng, tràn ngập, vô bờ

Ngấp nghé vùng cao, vùng thấp

Nước xoáy, cuốn trôi, vùi dập

Miền quê cho tới thị thành

Này em, này chị, này anh

Ngửa tay mời gọi, sao đành, sao cam

Ngửa tay, xin tấm lòng vàng

Đan tâm xin cứu phũ phàng quê hương

Người người mở cửa tình thương

Ruột mềm máu chảy, lo lường, biết sao

Đời còn bước thấp bước cao

Nay này mai nọ, nỡ nào người ơi

Cùng nhau cứu giúp cuộc đời

Cùng nhau hàn gắn tơi bời tang thương

Cùng nhau tiếng nói quê hương

Ba miền đất nước, cùng vương nặng tình

Xin cho hết những điêu linh

Xin cho hết khổ quê mình bình an

Quê hương, tình tự cưu mang

Ngửa tay mời gọi lòng vàng, người ơi !!!