Thơ: Nguyễn Phi Nguyện
Với trăng bên núi
Ta tự giam mình trong khổ tu
Biệt xa đồng cỏ lối sương mù
Im nghe tịch mịch niềm tê dại
Hiu hắt bên trời ngọn gió thu
Ta khép lòng xanh như cỏ hoang
Ngẩn ngơ triền đá cuối non ngàn
Hứng vài hạt lệ sương đầu núi
Ấp mảnh hồn đau đỡ nát tan !
Ta trả cho người những cuộc vui
Nhớ nhau một thuở nét mây cười
Dang tay bắt mộng vào mưa gió
Rồi thả theo dòng nước chảy xuôi !
Trên đỉnh buồn thương ta ngủ say
Chênh vênh vách núi mảnh trăng gầy
Chia nhau một chút tình sương tuyết
Nghe gió ngàn phương hoa lá bay.
NPN