Côn Sơn ngâm

Tác giả: Cao Bá Quát

Đào Mộng Nam (dịch)

Côn Sơn ngâm

Trời xuân hỡi mênh mông bát ngát

Núi xuân ơi điệp điệp trùng trùng

Rượu bầu thơ túi chiều buông

Tâm hồn bay bổng lâng lâng thoát trần

Cảnh non ngàn êm đềm thơ thới

Dấu người xưa tìm tới xem sao

Vạch đường rẽ lối lên cao

Cây xa xanh biếc ước ao lại gần

Tay phanh áo thênh thang dạo bước

Gió lùa thông sầu trước nguôi ngoai

Tưởng đây là cảnh bồng lai

Chư tiên rộn rịp trong ngoài đón đưa

Ngẩng cao mặt ngàn xưa réo gọi

Cúi thấp đầu gió thổi lá bay

Thơ thiền ngâm khẽ kỳ thay

Thoắt đà tới cửa Chùa này lạ chưa

Trên bệ thờ hương đưa thoang thoảng

Dưới bực thềm rêu loáng thoáng xanh

Tướng Trần thuở trước ẩn mình

Giờ đây hào khí uy linh vẫn còn

Cầu Thấu Ngọc cỏ hoa biêng biếc

Động Thanh Hư chim chóc lừng vang

Thơ hay Nguyễn Trãi ai màng

Ngàn năm danh lớn trôi cùng áng mây

Sư đời Trần thân nay chửa nát

Mắt tuệ Ngài muôn kiếp còn soi

Cõi trần nhà lửa thiêu người

Há còn tìm hiểu luân hồi nữa ư

Khách đi chung ý ta chẳng hiểu

Cùng thiền sư luận đạo bi bô

Rượu ngon sẵn có một vò

Xin mời cạn chén rồi ca một bài

Rằng ngày xưa có ngài đạo sĩ

Quen ẩn mình ở chỗ núi cao

Trần gian có kẻ vọng cầu

Trèo lên chỉ thấy hang sâu mịt mờ

Thành Cổ Phao diệt thù thuở tước

Sông Lục Đầu giết giặc ngày xưa

Thuyền câu nhỏ bé còn kia

Anh hùng chí lớn gió mưa chôn vùi

Hãy rót đi rót hoài rót nữa

Cứ vui thêm lòng chửa khuây sầu

Người nay thấy cảnh mến yêu

Người sau tới viếng biết đâu nghẹn ngào

Tâm cơ tắt hiểu làu nghĩa lý

Trí xảo ngưng thực chỉ là ngây

Còn mong tư tưởng chi đây

Phải quên cả đạo lẫn đời mới hay

Rót nữa đi rót hoài rót mãi

Say thêm đi từ chối được sao

Đỉnh cao thông vẫn còn reo

Muốn nhìn tám cõi phải trèo đến nơi

Mây ở gần đã trôi xứ khác

Chim chốn nào lại lạc về đây

Lá cây tàn rụng bay bay

Về chưa khách dạo ô hay chửa về

ĐMN.

Trích: Tập san Suối Nguồn 14