Một vị sư phụ nọ đi “hóa duyên”. Lần này gia chủ là một người từng quen thân trước đó. Không may hôm ấy gia đình có khách xa đến nên đã làm gà đãi khách.
Đến giờ dung cơm, dĩ nhiên sư phụ được an trí một mâm cơm riêng.
Trong khi mọi người nói cười ăn uống, chén tạc chén thù bên ngoài thì sư phụ ngồi một mình thong thả dùng phần chay tịnh của mình.
Lúc vị gia chủ đến châm thức ăn, nhìn thấy sư phụ có vẻ cũng áy náy trong lòng, bất ngờ rất nhiệt thành và rất chân tình đề nghị:
– Hay để con con xuống lấy một tô canh thịt gà lên sư phụ dùng nhé!
– Sư phụ cười.
Thí chủ chưa hiểu ý.
– Không sao đâu, để con đóng cửa phòng lại, thầy ngồi trong này không ai thấy đâu….
Sư phụ cười lớn.
Hà hà… không lẽ thí chủ nghĩ bần đạo đang trốn người đời để đi tu…
Written by: ĐT