Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 31
Thơ Mặc Giang
- Tiếng chim gọi đàn
- Cánh chim bạt gió
- Chuyển trao thế hệ
- Trắng bạc úa màu
- Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu
- Một bọc tình quê
- Đẽo gọt lòng ta
- Người Việt Nam phải nhớ
- Đẹp mãi tình quê
- Lại nhớ quê mình
Tiếng chim gọi đàn
Tháng 7 – 2008
Tiếng chim nho nhỏ gọi đàn
Xa xa vỗ cánh bay ngang lối về
Bay qua bến cũ con đê
Dừng chân trên mỏm sơn khê thương lòng
Nhìn trông biển nhớ chờ sông
Sông đi ra biển, biển bồng lên non
Tháng năm thương nhớ gọi hồn
Trời quê cuối nẻo cô thôn mộng sầu
Bay qua bãi biển nương dâu
Tình quê cách mấy nhịp cầu thêm đau
Bay qua bến cát bờ lau
Phong sương xây xát thịt thau da gầy
Nỗi niềm gởi đó thương đây
Lay lay ngọn cỏ heo may lạnh lùng
Tình ta như núi nhớ rừng
Bờ cây ôm ấp điệp trùng lan xa
Tình ta như nước nhớ nhà
Sông dài biển rộng sơn hà vóc son
Bay qua dốc cũ đồi non
Bay về cuối nẻo lối mòn xa xưa
Bay đi gởi nhớ nhung thừa
Bay về tổ cũ mấy mùa thời gian
Tiếng chim nho nhỏ gọi đàn
Nương đôi cánh gió bay ngang lối về
Rạt rào một mái tình quê
Bay quanh tổ ấm vỗ về nghe chim.
Cánh chim bạt gió
Tháng 7 – 2008
Cánh chim bạt gió giữa lưng trời
Xa tổ, lìa đàn, biệt dặm khơi
Cách cội, ngăn nguồn, trông mỏi mắt
Nhìn về cố quận gởi chơi vơi
Năm tháng phong trần bởi gió sương
Thời gian xây xát bởi nghê thường
Bùn đen quện cáu dày mây nước
Bạt trắng nương dâu xéo đoạn trường
Thời thế can qua sỏi đá mòn
Thế thời đưa đẩy sắt pha son
Sơn khê vương bóng hồn sông núi
Tổ quốc in hình gợn nước non
Hỡi con chim Lạc gọi chim Hồng
Réo tận Trường Sơn thấu biển Đông
Trông ải Nam Quan ngược lệ sử
Cà Mau cuối Mũi chảy xuôi dòng
Giang sơn gấm vóc mảnh dư đồ
Thế hệ ông cha mãi thắm tô
Thế hệ cháu con luôn dấn bước
Sắt son muôn thuở chẳng phai nhòa
Một bọc trăm con thuở dựng cờ
Đến nay chín chục triệu nên thơ
Rồng Tiên khơi giống dòng Hồng Lạc
Ôm ấp muôn đời đẹp ước mơ
Chuyển trao thế hệ
Không muốn em thấm niềm đau non nước
Bởi quê hương rách nát nhiều rồi
Không muốn em đọng hai bờ lệ ướt
Bởi sông dài mấy khúc phân đôi
Không muốn em nghe cung đàn tê tỉ
Bởi giao thoa rơi rụng im lìm
Không muốn em nát nỗi niềm của ý
Bởi cuối nguồn, máu chảy về tim
Dấu sử nếu không đau,
Làm sao thương lệ sử
Tình tự nếu không đầy
Làm sao biết cưu mang
Khi thấy trắng hoa cau
Mới thương yêu đồng lúa
Gốc rạ kéo khô gầy
Mới thương xót mạ non
Lau sậy kia vẫn lung linh bờ cát
Sỏi đá kia vẫn đau đáu bên đường
Biển dâu kia vẫn xây xát bãi nương
Nghe xương thịt nát tan hồn tử sĩ
Mái nhà tranh ươm mơ tình quê mẹ
Bếp lửa hồng hun đúc đất quê cha
Mảnh da vàng đượm bọc anh em ta
Dòng máu đỏ chuyển lưu trao thế hệ.
Tháng 8 – 2008
Trắng bạc úa màu
Ai đem nước đổ về sông
Để cho con nước bềnh bồng trôi đi
Ai gây loang lở vô nghì
Để cho thành quách kinh kỳ lao lung
Ai đem lá đổ về rừng
Để cho nghẽn lối cây rung lá vàng
Trèo lên trên đỉnh quan san
Biển Đông bạt sóng Trường Sơn sẫm màu
Da mòn mới thấm thịt thau
Đá mòn mới thấm bờ lau bãi sầu
Xác xơ bụi cát nghe đau
Tỉ tê canh gõ đêm sâu lụn tàn
Sông dài sóng vỗ mênh mang
Đôi bờ non nỉ ngỡ ngàng gió bay
Biển dâu, không đắng cũng cay
Tang thương, không đọa cũng đày xát xây
Phơ phơ một mái khô gầy
Đổ trên thân kiệt xéo dày hồn đau
Núi sông bạc trắng úa màu !
Tháng 8 – 2008
Mẹ tóc trắng – Cha bạc đầu !
Mẹ tóc trắng nhìn biển Đông dậy sóng
Cha bạc đầu nhìn núi Thái khói bay
Nhìn quê hương trải nắng táp mưa dày
Bao gấm vóc phải dập vùi sương gió
Một đàn con, đứa thế nầy, thế nọ
Biết sinh con, nhưng không thể sinh lòng
Đạo lý thánh hiền, nhân đức cha ông
Bỏ quên mất, lại chất đầy cặn bã
Vì danh lợi, thi nhau đấu đá
Vì bọt bèo, bôi mặt quết nhau
Còn cày lên cả núm rún chôn nhau
Thiếu điều, muốn đào mồ Tiên Tổ
Chưa kịp mở lời, đã thì thào to nhỏ
Lại những bài từ thời Bảo Đại, Khang Hy
Lại ngược lên đến thời củ hũ kinh kỳ
Nghe muốn điếc lỗ tai, và nhét đầy tâm trí
Cha biết nói sao, đành ôm đầu bó gối
Mẹ biết nói sao, đành nước mắt tàn khô
Nước mắt Mẹ, ngập cả biển sông, suối lạch, ao hồ
Còn mắt Cha, sâu hơn thung lũng, rừng già, núi thẳm
Rồi mai kia, Cha có về chín suối
Đến mốt nọ, Mẹ có lội suối vàng
Đàn cháu con lại mở hội đàn tràng
Hát vang dội bài ca con hiền cháu thảo
Người Cha Việt Nam ơi, dày cơn áo não
Người Mẹ Việt Nam ơi, thảm nỗi sầu vương
Nước biển Đông sao rửa sạch bi thương
Đỉnh núi Thái chất chồng thêm tủi nhục
Nhìn trông Mẹ, tại sao tóc trắng
Nhìn trông Cha, tại sao bạc đầu
Phải thế không, Cha Mẹ tôi ơi
Đàn cháu con hãy khẩn thành tạ tội !!!
Tháng 7 – 2008
Một bọc tình quê
Thương nhớ quê xưa tự thuở nào
Chìm sâu, chợt hiện thấy nao nao
Đã xa, biết mấy mùa thu rụng
Chiếc lá cuối cùng theo gió lao
Quê tôi đón nắng ngập thôn làng
Lối ngõ đi về lối bắt ngang
Khúc rẽ dòng sông bên xóm nhỏ
Có gì sao lại nhớ mênh mang
Ờ, đúng rồi từ thuở ấu thơ
Sông trăng lồng lộng ánh sao mờ
Khuya về bỏ lại sông trăng ấy
Nước chảy làm chìm mất ước mơ
Ờ, đúng rồi từ thuở lớn lên
Tình quê dần lớn bóng quê ươm
Trong ta gói trọn tình quê cũ
Hễ nhắc, muôn đời không thể quên
Khi xa, mới biết nhớ nhung thừa
Chứ nếu không xa chỉ nắng mưa
Cơm độn ngô khoai mòn bếp lửa
Đất cày sỏi đá mái tranh thưa
Nhưng xa, mới biết không đâu bằng
Cát đá phong trần đãi dặm băng
Nhân ngã đèo bồng phơi ảo ảnh
Chút tình đông lạnh rét căm căm
Nếu cho đánh đổi không cân đong
Nhưng nếu dằn co đừng có hòng
Gởi gió ngàn bay treo viễn vọng
Tình quê một bọc gói cong cong.
Tháng 9 – 2008
Đẽo gọt lòng ta
Tôi muốn viết lên lối ngõ về
Mẹ già tựa cửa mắt xa mơ
Cha buồn ngóng đợi từ lâu lắm
Em nhỏ ước mong chẳng thấy về
Tôi viết từ khi xa mái nhà
Dọc đường thấm nẻo đất quê cha
Tình thâm cốt nhục đau quê mẹ
Năm tháng ngừng trôi bóng xế tà
Tình quê còn đó những yêu thương
Góp nhặt nhớ nhung lấp đoạn trường
Vụn vỡ điêu tàn xây ngấn lệ
Chia xa ươm vọng đắp ngân sương
Nếu tôi không có mái tình quê
Thì tội tình chi não ước thề
Sương khói dặm trường phơi gió bụi
Biển Đông núi Thái lộng sơn khê
Cợt trêu kham nhẫn cõi ta bà
Tất dạ tâm đan đãi thịt da
Cát đá phong trần khua động não
Tình quê còn đẽo gọt lòng ta.
Tháng 9 – 2008
Người Việt Nam phải nhớ
Ai bảo em là giấy trắng
Cho ta viết mãi không đầy
Ai bảo em là gừng cay
Cho ta không vơi muối mặn
Ai bảo em lòng sâu nặng
Cho ta mực cạn bút mòn
Kia là một mảnh cô thôn
Đây là giang sơn gấm vóc
Cha Lạc Long Quân nói khẽ
Trăm con một Mẹ Âu Cơ
Quê hương từ thuở dựng cờ
Đã năm ngàn năm Văn Hiến
Hồn thiêng lung linh khói quyện
Dày trang sử ngọc đan thanh
Của bao thế hệ cha anh
Đã từ ngàn xưa để lại
Hôm nay, không gì thay đổi
Ngày mai, chẳng chút lung lay
Dù cho nam bắc đông tây
Nhớ nghe, hùng anh nước Việt
Ai bảo em trang oanh liệt
Cho ta dõng dạc tuyên ngôn
Ai bảo em vẹn sắt son
Cho ta đội trời đạp đất
Ai bảo em con chim Lạc
Cho ta mạnh cánh chim Hồng
Đó là quốc tổ quốc tông
Đó là quê hương nguồn cội
Ngàn xưa, không hề thay đổi
Ngàn sau, chẳng chút đổi thay
Nhớ nghe, đừng cạn lòng này
Ai người Việt Nam phải nhớ.
Tháng 9 – 2008
Đẹp mãi tình quê
Ai bảo em là lúa vàng
Cho ta đồng xanh gió nắng
Ai bảo em là lá mạ
Cho ta xới đất ruộng cày
Ai bảo em bông cỏ may
Cho ta đan trên lối ngõ
Đi qua con đường đất nhỏ
Khúc rẽ bên lũy tre làng
Gặp dòng sông nhỏ băng ngang
Dấu chân vẽ trên bờ cát
Mẹ quê xa đưa tiếng hát
Ru con giấc ngủ trưa hè
Hòa lẫn rả rích tiếng ve
Tự tình hương quê khôn lớn
Ai bảo em làn sương mỏng
Cho ta ươm mượt cỏ xanh
Ai bảo em gió trong lành
Cho ta bớt nồng nắng hạ
Ai bảo em than lạnh giá
Cho ta giảm lại đông tàn
Ai bảo em mùa xuân sang
Cho ta ươm cây nhựa sống
Vậy mà như hình với bóng
Ai ai cũng có tình quê
Đi đâu cũng nhớ nhung về
Đong đầy thềm hoang ký ức
Hỏi rằng nơi đâu đẹp nhất
Khung trời cô đọng tình quê
Dù không một hẹn ước thề
Nhưng không bao giờ đánh mất
Tình quê hương thơm dịu ngọt
Hít thở từ thuở xa xưa
Hít thở cho đến cuối đời
Vẫn còn trong ta mãi mãi.
Tháng 9 – 2008
Lại nhớ quê mình
Quê mình một mái tranh nghèo
Ra đi từ đó mang theo đến giờ
Quê mình một mái nên thơ
Lớn lên từ đó không ngờ chia xa
Nhớ nhung ủ kín lòng ta
Đêm đêm thức giấc canh gà điểm sương
Thanh xuân trải bước lên đường
Tuổi già mới thấm dặm trường chia phôi
Quê nghèo nho nhỏ lưng đồi
Có dòng sông quyện lở bồi nắng mưa
Có hàng trúc biếc lưa thưa
Có tre mấy lũy bốn mùa xanh xanh
Đồng vàng lúa chín trong lành
Mạ non ươm mộng để dành vụ sau
Nào khoai nào sắn chia nhau
Độn cơm vững dạ đãi khao vững lòng
Mùa hè oi ả nắng hong
Mùa đông ấm lạnh co cong thiếu thừa
Vậy mà đong nhớ nhung chưa
Vậy mà trải nhớ nhung thừa là sao
Bởi vì cắt rốn chôn nhau
Núm ruột ẩn chứa tiếng đau đầu đời
Bởi vì Bác, Mẹ da mồi
Trông ra tựa cửa đứng ngồi chờ ai
Ông Bà ngủ dưới tuyền đài
Góp phần xương thịt cho dài quê hương
Đàn em mòn mắt nhớ thương
Trông ai biền biệt một phương trời nào
Tình quê không chút hư hao
Đong đầy ký ức đổ vào thẩm sâu
Tình quê không chút đâu mâu
Đong đầy nỗi nhớ đêm thâu vọng về
Vọng về tận cuối trời quê
Đêm đêm tỉnh giấc bốn bề lặng yên
Lật trang giấy nhỏ trước đèn
Vẽ vòng tròn kín tìm quên vô bờ
Tình quê cuối nẻo trơ vơ
Nhắm đôi mắt lại trả về mênh mông.
Tháng 9 – 2008
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au