Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 19
Thơ Mặc Giang
- Mười thương sáu
- Mười thương bảy
- Mười thương tám
- Mười thương chín
- Mười thương mười
- Việt Nam còn đó muôn đời
- Dòng thơ gọi tình người
- Ta tin tưởng ngày mai
- Đã mòn ba vạn sáu
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết
Mười thương-sáu
Tháng 04-2005
Một thương miệng nói tay làm
Hai thương còn để bao hàm mai sau
Ba thương như sắc thêm màu
Bốn thương như ngọc còn trau chuốt hoài
Năm thương như sắn nhớ khoai
Sáu thương như bếp nhớ khơi lửa hồng
Bảy thương dòng nước Sông Hồng
Tám thương nguồn mạch của sông Thái Bình
Chín thương trúc nhỏ xinh xinh
Mười thương bờ lũy, quanh kinh nối dài.
Mười thương-bảy
Tháng 04-2005
Một thương con nước Đồng Nai
Hai thương con nước chảy dài Cửu Long
Ba thương lịch sử một dòng
Bốn thương một mảnh hình cong vui vầy
Năm thương ngọn gió heo may
Sáu thương bóng nguyệt lung lay trăng vàng
Bảy thương mây ngủ trên ngàn
Tám thương biển lặng mênh mang chân trời
Chín thương tình tự đầy vơi
Mười thương biết sống trong đời mấy ai !
Mười thương-tám
Tháng 04-2007
Một thương lão ấu gái trai
Hai thương con trẻ một mai sẽ già
Ba thương tiếng hát câu ca
Bốn thương êm ấm mọi nhà thân thương
Năm thương hình bóng phố phường
Sáu thương dấu vết trên đường cái quan
Bảy thương còn để bên đàng
Tám thương ấy ấy mà mang về nhà
Chín thương roi vọt rầy la
Mười thương cộng bảy thêm ba thành mười.
Mười thương-chín
Tháng 04-2005
Một thương tất cả mọi người
Hai thương thôi khóc nụ cười bớt đau
Ba thương màu trắng hoa cau
Bốn thương ngọt lịm mía lau trong lành
Năm thương hoa lá trên cành
Sáu thương ngọn cỏ xanh xanh bên đường
Bảy thương nhỏ giọt mưa sương
Tám thương tim tím chiều vương nắng chiều
Chín thương mấy nhịp cầu kiều
Mười thương những nét mỹ miều đan thanh.
Mười thương-mười
Tháng 04-2005
Một thương từng túp lều tranh
Hai thương thôn xóm bao quanh đầu đình
Ba thương như bóng theo hình
Bốn thương trọn vẹn như mình với ta
Năm thương dĩ vãng đi qua
Sáu thương còn để quê nhà mai sau
Bảy thương dù có dãi dầu
Tám thương bạc trắng mái đầu còn thương
Chín thương mở nước khai đường
Mười thương giòng giống oai hùng Việt Nam
Từ một thương nước dân Nam
Đến trăm thương nước lên chàm mới thôi
Tình thương xin mãi lên ngôi
Quê hương xin mãi muôn đời nhớ thương.
Việt Nam, còn đó muôn đời
Tháng 04-2005
Việt Nam, tiếng gọi đầu đời
Ba miền đất nước nơi nơi hữu tình
Việt Nam, ta giữ lấy mình
Năm ngàn năm, bóng in hình xưa nay
Việt Nam, nam bắc đông tây
Núi sông một dãi đong đầy hùng ca
Việt Nam, là của nước nhà
Cháu con gìn giữ, ông cha lưu truyền
Việt Nam, sông núi hồn thiêng
Kinh bao thời đại như kiềng ba chân
Việt Nam, nghĩa nặng ngàn cân
Ân nặng ngàn vạn tương lân sinh tồn
Việt Nam, hải đảo, núi, hòn
Đất liền, biển cả, như son thiếp vàng
Việt Nam, vùng vẫy dọc ngang
Đội trời, đạp đất vẻ vang giống nòi
Việt Nam, non nước tô bồi
Trao nhau trân trọng muôn đời vĩnh niên
Việt Nam, non nước ba miền
Từng trang sử Việt nối liền từng trang
Việt Nam, máu đỏ da vàng
Năm ngàn năm, những vinh quang tuyệt vời
Việt Nam, còn đó muôn đời
Năm ngàn năm nữa rạng ngời Việt Nam.
Dòng thơ gọi tình người
Tháng 04-2005
Dòng thơ gọi tình người
Tan đôi bờ ngăn cách
Máu hồng tươi chuyển mạch
Khơi tiếng nói tình thương
Dòng thơ qua tranh phân
Tan đi bao cừu hận
Mắt diều hâu đờ đẫn
Bồ câu trắng hiện hình
Dòng thơ qua nhân gian
Ươm thêm mầm nhựa sống
Nối nhịp cầu hy vọng
Trao nhau mỉm miệng cười
Dòng thơ qua con đường
Hướng đi đều mở lối
Không có gì ngăn nổi
Mọi nẻo đều thông thương
Dòng thơ qua non sông
Gợi hồn thiêng non nước
Cho ngàn xưa vẹn ước
Cho ngàn sau vẹn thề
Dòng thơ bay xa xa
Bay khắp vòng trái đất
Cho người người ca hát
Vui nếp sống hòa bình.
Ta tin tưởng ở ngày mai
Tháng 04-2005
Ta tin tưởng ở ngày mai
Con đường đi sẽ tới
Thời gian đang mong đợi
Không gian đang trông chờ
Ta tin tưởng ở ngày mai
Màn đêm dù tăm tối
Nhân gian không mờ lối
Vạn vật chẳng u hoài
Ta tin tưởng ở ngày mai
Khởi từ hôm nay nhé
Gieo trong lòng đất mẹ
Những hạt giống an bình
Ta tin tưởng ở ngày mai
Khởi từ hôm qua nhé
Biết rồi, trên đất mẹ
Gieo âm hưởng hùng ca
Ta tin tưởng ở ngày mai
Quê hương ta không ngại
Việt Nam ta còn mãi
Khi trái đất vẫn còn.
Đã mòn ba vạn sáu !
Tháng 6-2005
Đường còn dài sao bước chân đã mỏi
Ý còn nhiều nhưng lực đã tiêu ma
Nhuộm gió sương đã tàn tạ phong ba
Thuyền xơ mạn đã làm trơ sóng bạc
Dừng chân lại cùng ta nghe tiếng hát
Trời nghiêng nghiêng đổ bóng xế nương chiều
Đường trần gian vỗ tiếng gõ cô liêu
Người lữ thứ trơ vơ nhìn gió bụi
Bóng cây cả cõi cằn bên bờ suối
Bóng cây non đội nắng gối rừng thưa
Chốn hoang vu vang vọng gió xa đưa
Mòn cát bụi trên bước đường du thủ
Bỗng thức giấc khua rừng khuya ngái ngủ
Chợt vương vai động gió thổi đêm dài
Xoa bàn tay nắn bóp đôi bờ vai
Chai với đá giũa mòn bao sinh lực
Đường xuống dốc dọ bước đi từng mức
Bỏ sau lưng thời vượt núi băng ngàn
Thật vô tình hỡi cái đập thời gian
Là xương thịt làm sao không xây xát
Ta ngồi đây trên đồi cao gió mát
Ánh tà dương nghiêng bóng đổ vương dài
Góp rong rêu vẽ lại tấm hình hài
Nhặt xơ xác ghi dọc đường gió bụi
Nghiêng nghiêng vách núi
Ngả bóng rừng khuya
Dừng bước chân ngẫm nghĩ phút chia lìa
Nhanh quá nhĩ, đã mòn ba vạn sáu !!!
Ta đang sống, nghĩa là ta sẽ chết !
Tháng 6-2005
Ta đang sống nghĩa là ta đang chết
Mỗi ngày qua là chết mất một ngày
Mỗi chiều qua là bóng ngả về tây
Cuộc đời ta đang dần dần ngắn lại
Trong tự thể đột sinh và đột thải
Những huyết cầu hồng bạch xô xát nhau
Những kháng sinh đối kháng kịch ê đầu
Một thành lũy phủ che bao khí độc
Ở bên ngoài đối diện nhiều hiểm hóc
Mọi sắc trần trơ trụi bãi phù sa
Mọi khổ vui náo động tựa chớp lòa
Để công phá một trận đồ tử thủ
Thời xuân trẻ dễ dàng trong phòng ngự
Lúc già nua dù có mấy viện binh
Nhưng cổ thành đã tàn lực, rung rinh
Chẳng mấy chốc, đầu hàng vô điều kiện
Ta đang sống là lâm vào trận tuyến
Không tấn công, chỉ củng cố dự phòng
Một thời gian rồi cũng phải đi đong
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết.
Mặc Giang