Tuyển tập10 bài – Tình Tự Quê Hương 12
Thơ Mặc Giang
- Mơ màng ôm vũ trụ
- Tiếng gọi quê hương
- Tiếng gọi tình người
- Ta nhủ mình nghe
- Gởi quê hương
- Gởi miền quê
- Gởi vùng sâu
- Gởi thị thành
- Gởi riêng nhà
- Thăm lại trường xưa
Mơ Màng Ôm Vũ Trụ
Tháng 12-2004
Ta nhắm mắt mơ màng ôm vũ trụ
Ta lặng thinh cùng vần vũ trăng sao
Ta đan tay nghe ngọn gió rì rào
Ta đan tâm nghe con quay thôi động
Một cõi mênh mông
Đất trời lồng lộng
Một cõi diễm hằng
Mở cửa huyền vi
Nẻo hồng hoang lên tiếng thầm thì
Ngõ thiên hà dừng chân bỡ ngỡ
Bặt động châu thân
Bặt làn hơi thở
Từng sắc thanh xô đẩy tiếng âm ba
Từng li ti đến cùng tận bao la
Như bèo bọt tơ mành treo đầu gió
Ngàn xưa thế đó
Chuyển mạch khơi nguồn
Ngàn sau cũng rứa
Thỏng cánh tay buông
Mọi hư thực thực hư như huyễn mộng
Cát bụi nào vô tình ứ đọng
Mỗi tụ tan biến hóa hình hài
Cõi trần gian nào khác chốn thiên thai
Mỗi nhân tố đẩy xô đường độc đạo
Máy huyền cơ xảo
Chủ khách làm vì
Nơi ta đi, mà nào đã có đi
Nơi ta đến, mà nào đâu có đến.
Tiếng Gọi Quê Hương
Thơ Nhạc * Tháng 12-2004
Người Việt Nam quê hương ta ơi
Tiếng Việt Nam tiếng nói vào đời
Giống Lạc Hồng cắt rốn nằm nôi
Từ quê nghèo gian khó mái tranh
Bếp hồng êm, sưởi ấm trong lành
Thuở đầu đời lứa tuổi còn xanh
Từ quê cha ta mới lớn lên
Từ đất mẹ chân cứng đá mềm
Nên muôn đời không thuở nào quên
Rồi ta đi trên quê hương ta
Bắc Nam Trung đâu cũng là nhà
Khi xa rồi ta nhớ thiết tha
Rồi ta đi trên khắp quê hương
Ta bước đi trên mọi nẻo đường
Mỗi một miền lưu lại vấn vương
Tình quê hương tiếng hát âm vang
Bông lúa thơm trên cánh đồng vàng
Cho người người gìn giữ cưu mang
Từ thị thành cho đến miền quê
Non nước ta ước vẹn câu thề
Như sông dài ôm ấp bờ đê
Người Việt Nam quê hương ta ơi
Tay trong tay gìn giữ muôn đời
Cho tình người không thuở nào vơi.
Tiếng Gọi Tình Người !
Tháng 12-2004
Xin trời yên biển lặng
Cho hết cảnh thiên tai
Trần thế khổ đau dài
Đừng gây chi tang tóc
Xin rừng thiêng nước độc
Hãy biến mất oan khiên
Cho nét đẹp tự nhiên
Trên núi rừng hùng vĩ
Xin mở đường vạn lý
Cho nhân loại gần nhau
Đừng gieo rắt khổ đau
Cho tình người thêm đẹp
Xin chiến tranh chấm dứt
Để mang lại hòa bình
Kết thúc mọi đao binh
Để không còn thù hận
Chiến tranh và thù hận
Chỉ gieo rắt tang thương
Tao loạn và nhiểu nhương
Máu xương mềm da thịt
Xin xóa tan cừu địch
Hãy xóa bỏ hận thù
Thôi khói lửa mịt mù
Đừng gây thêm đổ nát
Xin khủng bố tàn ác
Hãy khơi động máu tươi
Hãy nói tiếng con người
Đừng gieo chi thống thiết
Xin những giới tài phiệt
Qua đường xã hội đen
Đừng vì sống bạc tiền
Gây ra nhiều tội phạm
Xin cửa quyền nhũng lạm
Chấm dứt cảnh tham ô
Dùng phong hóa điểm tô
Cho người người trong sạch
Xin tìm phương giải cách
Giảm ranh giới giàu nghèo
Nơi nức vách đổ đèo
Nơi cực cùng đói khổ
Xin tình người hiển lộ
Xin nhân loại thương nhau
Xin nhuộm lại sắc màu
Hành tinh xanh tươi đẹp.
Ta Nhủ Mình Nghe !
Tháng 12-2004
Một kiếp phong sương trên đường gió bụi
Quãng đường dài đã mấy chục năm qua
Bước nhiêu khê len lỏi bước trầm kha
Đi đi mãi giữa cuộc đời muôn mặt
Có những đêm về
Trăng sao vằng vặc
Thu mình góc nhỏ
Gát cửa cô liêu
Quãng đường đi, đã làm được gì, còn lại bao nhiêu
Tay vắt trán, dõi mắt nhìn đời, sức cùng lực kiệt
Ngày mai chưa đến
Một trời biền biệt
Quá khứ dần qua
Bỏ lại sau lưng
Đèo vi vu, gió hú nửa chừng
Chiều xuống dốc, cuối đời chưa thỏa
Trông đêm tối có những vì sao sáng tỏa
Bãi cát vàng có những hạt cát trắng tinh
Ngẫm gần xa rồi lại ngẫm tới mình
Gần hết một đời, không ra sao cả
Có những loài hoa, ươm hương hữu xạ
Cây cỏ bên đường cũng được thơm lây
Còn riêng ta, chẳng có chút mảy may
Vậy mà đứng giữa trời chi chật đất
Tiếng dế nỉ non, xa đưa lây lất
Đời ta vô hại, cũng có lợi mà
Cây cỏ điêu tàn mới nổi lá hoa
Sao lại bảo bùn đen không nghĩa lý
Ta phải sống cho đời còn ý vị
Khi nằm yên thì buông xả chẳng sao
Trời còn ông thấp ông cao
Đất còn lồi lõm chớ nào phẳng phiêu
Có thô mới quí mỹ miều
Có thiển mới thấu những điều cao xa
Có cửa thì mới có nhà
Có bờ lau sậy có phà qua sông
Đời ta, có, còn hơn không !!!
Bài Thơ Thứ Bảy :
Gởi Quê Hương
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ bảy gởi quê hương
Xin nhắc cùng nhau để nhớ thương
Trên bước trường đời muôn vạn nẻo
Tình quê ai cũng lắm tơ vương
Đã mở đề rồi, phải thế không
Thơ tôi gởi xuống dưới dòng sông
Nên tôi xin viết hồn sông núi
Sông núi muôn đời quyện núi sông
Có nước có sông có núi non
Có hương quê gấm vóc vuông tròn
Có tình non nước ngàn năm gọi
Có sử vàng ghi những sắt son
Quê hương nay đã được sao rồi
Có khổ nhiều không hay đỡ thôi
Thổ mộ, dốc đồi leo nặng nhọc
Vói bàn tay, đắp vá tô bồi
Hãy vá những gì còn rách nát
Hãy xoa cho hết những đau thương
Ruột mềm máu chảy cây rung cội
Dù có ra sao, chớ lấp đường
Nhắc đến quê hương nghe xuyến xao
Ra đi, dù có ở phương nào
Một khi nhung nhớ về quê cũ
Là nhớ một trời, nhớ biết bao !
Bài Thơ Thứ Tám :
Gởi Miền Quê
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ tám gởi miền quê
Đồng thấp ruộng cao lối ngõ về
Thoang thoảng hương thơm mùi lúa mạ
Dân quê đầm ấm vẹn câu thề
Có những cây cầu nối lối đi
Cầu tre cầu khỉ hay cầu gì
Lại qua, có nhớ về nơi ấy
Lỡ bước bên đường lỡ bước đi
Mùa gặt thôn trang lắm rộn ràng
Hỡi ai gánh lúa mới băng ngang
Đường xa có nặng đôi vai gánh
Quảy bớt dùm cho một đoạn đàng
Hỏi bác nông phu có mấy lời
Một đời lam lũ giọt đầy vơi
Cháu con có giúp dùm cho bác
Đỡ được chút nào hay chút thôi
Xin hỏi thăm em bé mục đồng
Quê nghèo, em có học hành không
Nhớ xin cha mẹ cho đi học
Kẻo dốt, mai nầy, tội biết hông !
Cho tôi nhớ lại mái lều tranh
Của những ngày xưa sống đẹp lành
Dù đã xa rồi tôi vẫn nhớ
Cái thời thơ ấu, tuổi còn xanh.
Bài Thơ Thứ Chín :
Gởi Vùng Sâu
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ chín gởi vùng sâu
Cuộc sống khổ không, thật dãi dầu
Vách lá nhà tranh xây ọp ẹp
Phong trần vá đủ, chưa qua đâu
Tay trắng, sức người tạm dựng nên
Bào mòn lao khổ dễ nào quên
Đêm ngày cực nhọc đong đưa mãi
Từng bước gian truân lắm gập ghềnh
Như thế, hôm nay đã đỡ rồi
Thời gian mới đến khổ ôi thôi
Một trời mờ mịt đèo heo gió
Dở khóc dở cười chớ dễ đâu
Lần lượt phát quang từng khoảnh vườn
Rồi bầu rồi bí rồi bờ nương
Thêm cây ăn trái cùng khoai, bắp
Cuộc sống dần dà thấy cũng thương
Chung nhau để mở mái trường làng
Gọi lớp tình thương cho nó sang
Chứ thật, mấy cô cùng bọn trẻ
Lưa thưa, bàn ghế chỉ vài hàng
Tôi là người sống ở vùng sâu
Thời thế đẩy đưa chớ biết đâu
Khoảnh khoắc dần qua cây cắm rễ
Mai sau, thành cắt rốn chôn nhau
Thời tôi hai thế chẳng phôi pha
Con cháu ngày mai bớt đậm đà
Mới biết dòng đời trôi chảy mãi
Thì thôi, non nước cũng non nhà !
Bài Thơ Thứ Mười :
Gởi Thị Thành
Tháng 12-2004
Bài thơ đang viết gởi về đâu
Phố sá công viên rợp sắc màu
Nên gởi về thăm nơi chốn ấy
Xa rồi, dĩ vãng đã chìm sâu
Nhớ những con đường tôi đã đi
Ngày xưa quen thuộc chẳng lưu gì
Nhưng khi đánh mất, ngàn xa gọi
Khi đã xa rồi, thấm biệt ly
Tôi viết vài dòng thăm phố xưa
Đem thương gởi nhớ nói sao vừa
Thời gian thấm thoát trôi đi mãi
Trôi cả ngày về ai biết chưa
Hôm nay phố thị ra sao anh
Thay đổi, cố nhiên, thế đã đành
Nếp sống, dân tình trao thiện mỹ
Hay cây bay gió, lá bay cành
Còn những em thơ bên hè phố
Còn chị gánh gồng bán hàng rong
Còn em bới rác thòng mũi rỏ
Còn cô mới lớn bán hồng son
Lại còn lớp trẻ bọc xanh xao
Núp xó hẻm đen thổi mộng đào
Ru giấc thần tiên mờ khói trắng
Khổ thân khổ nước tính làm sao
Tôi không bay nhảy những kiêu sa
Đón gió đu cây phớt lụa là
Mà muốn nhìn sâu khu ổ chuột
Nhìn bao rác rưới ngập gần xa
Tôi muốn về thăm lại phố xưa
Ngồi yên đâu đó một chiều mưa
Để nghe quạnh quẽ hồn cô lữ
Lệ sử điêu tàn gởi giọt mưa.
Bài Thơ Mười Một :
Gởi Riêng Nhà
Tháng 12-2004
Bài thơ mười một gởi riêng nhà
Tôi sẽ hỏi thăm hết cả nhà
Trước hết, xin hỏi ba hỏi mẹ
Rồi sau, mới hỏi đến gần xa
Ba đã già rồi, có khỏe không
Mẹ đeo tuổi hạc, đá đeo bông
Đến nay ốm yếu còn chi nữa
Trông được ngày nào thì cứ trông
Tóc bạc của ba nhuộm gió sương
Còn kia, tóc trắng, mẹ sầu thương
Trắng treo đủng đỉnh chòm mây bạc
Hết cả cuộc đời, bỡi cháu con
Anh đã làm gì để thế ba
Quyền huynh thế phụ ấy là nhà
Anh tay cầm lái em chèo chống
Mới xứng là anh của cả nhà
Còn chị làm gì hỡ chị ơi
Hai vai liễu yếu gánh hai nơi
Bên này đã nặng, bên kia nữa
Như mẹ bây giờ đó, chị ơi !
Và còn em nữa phải không em
Đừng ỷ làm em mà ẽm èm
Anh chị đi đầu nên vất vả
Làm em phải hiểu mới là em
Còn hàng xóm nữa còn bà con
Còn ý tương lân, cho vẹn toàn
Dù có ra sao ta vẫn nhớ
Ân tình nghĩa trọng tấm lòng son.
Bài Thơ Mười Hai :
Thăm lại trường xưa
Tháng 12-2004
Bài mười hai gởi về trường cũ
Để nhớ ngày xưa dưới mái trường
Bạn bè khi ấy còn đâu đó
Trường cũ đây rồi ai vấn vương
Ai về nhớ lại mái trường xưa
Hai buổi sớm chiều dẫu nắng mưa
Nhưng ít mấy khi ta vắng mặt
Học trò hiếu học dễ thương chưa
Trường xưa lối cũ đã đi qua
Ai đứng buồn trông những xót xa
Năm tháng tàn phai, mờ dấu tích
Phất phơ chiếc lá cuốn la đà
Ngày đó, ai chầm chậm bước đi
Cho ai nhanh bước cứ đi đi
Và ai, ghi vết hằng, lưu dấu
Ghi lại đường đi, ghi những gì
Khi học, có người hay đến trước
Khi tan, có người lại về sau
Thời gian cứ thế trôi đi mãi
Nhưng để không gian gợn sắc màu
Học xong, kết thúc, phải chia tay
Thuở ấy, nào ai nghĩ, có ngày
Sẽ đến trường xưa nhìn lối cũ
Chìm trong dĩ vãng, thấy hay hay !!!
Mặc Giang