Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 11
Thơ Mặc Giang
- 01. Tôi là Người Giáo viên
- 02. Một ngày mai sẽ mới
- 03. Khốn khổ một đời xe thổ mộ
- 04. Lại một nhịp cầu
- 05. Thú rừng cứ mãi đi hoang
- 06. Tiếng vọng ngục tù
- 07. Đường lên viễn xứ
- 08. Nhớ lại ngày qua
- 09. Xin mở mắt nhìn đời
- 10. Sẽ có ngày về
Tôi là Người Giáo Viên
Tháng 10 – 2004
Tôi là người giáo viên
Cả cuộc đời gắn liền trường lớp
Cả tâm tư nặng nợ học trò
Giáo án, giáo trình nhuần nhuyễn nhỏ to
Giảng dạy, truyền trao đã mòn cuống phổi
Ngày giờ dài, đều đem ra nói
Năm tháng rộng, đều gói cho xong
Nghề giáo viên, chữ nghĩa đèo bồng
Lời văn vẻ, gọi ngành giáo dục
Tôi là người giáo viên
Có phải chăng đó là một nghề thiên chức
Trân quí tinh hoa nên nhẵn bóng sân trường
Đẽo ngọc đãi vàng nên mòn bảng phấn hương
Lương bỗng đâu bằng lương tâm nghiệp vụ
Bao sách vở đã nát nhàu chưa đủ
Còn chỉnh trang cho cập thế cập thời
Mỗi em học trò là một nét tinh khôi
Nên nhà giáo phải là người tinh tế
Tôi là người giáo viên
Học trò của tôi, nhiều không thể kể
Mỗi một năm, từng lớp mới thay hoài
Còn phần tôi, một lớp cũ dạy thôi
Mọi trang sách đã làu thông từng chữ
Theo thời gian, các em ra trường, tứ xứ
Tôi ngồi đây, còn đếm lá sân trường
Các em trưởng thành, đi khắp muôn phương
Tôi ngồi đây, nhớ trò xưa trường cũ
Tôi là người giáo viên
Ngày hai buổi, thầy trò hội tụ
Tháng năm dài, bán cháo tư lương
Mới trông qua, đạo mạo đường đường
Khi nhìn lại, nghèo trơ túi mốc
Nhưng tôi thương mái trường lớp học
Nhưng tôi thương tuổi trẻ học trò
Nên sống nghề xơ xác như mo
Như pho sách treo màn lưới nhện
Tự kim cổ, danh xưng trìu mến
Tiếng yêu thương, hai chữ Thầy Cô
Các em lớn lên, dù làm gì, cũng gọi học trò
Đời tôi đó, nhà giáo già lụ khụ
Tôi là người giáo viên
Trường xưa lối cũ
Sách vở chưa mòn
Vừa yêu nghề, vừa yêu cả tuổi non
Trao thế hệ niềm tin yêu hy vọng.
Một Ngày Mai Sẽ Mới
Tháng 12-2004
Từ hố thẳm trèo lên đỉnh dốc
Từ sông sâu lặn lội vô bờ
Chấm điểm son để làm dấu mốc
Nghiệt ngã rồi tỉnh mộng ngu ngơ
Từ vũng tối tìm ra ngõ sáng
Từ chông gai rẽ lối lên đường
Thuyền ra khơi xa rời bến cạn
Đưa con thuyền rẽ sóng trùng dương
Cuộc đời nào ai cho mà có
Nhục vinh nào cũng chẳng ai cho
Mọi bại thành đi từ gian khó
Đói lạnh nhiều mới qúi ấm no
Biết khổ đau đừng đày cát bụi
Biết tình người đừng ải tang thương
Để một mai không nhiều tiếc nuối
Không hận sầu bi lụy vấn vương
Từ đôi chân ngẩng đầu đi tới
Từ đôi tay ra sức đắp xây
Cho ngày mai một ngày sẽ mới
Quyết bước đi trọn cuộc đời nầy
Từ tâm tư khai đường mở lối
Từ tấm lòng xây dựng tin yêu
Đẹp như trăng óng vàng chiếu rọi
Cho người người gìn giữ nâng niu.
Khốn khổ một đời, Xe thổ mộ !
Tháng 12-2004
Bao nhiêu năm sao vẫn như thế đó
Sắt dẫu hoen và đá dẫu hao mòn
Thực chất nguyên si, chẳng chút nào hơn
Lăn lóc mãi trên vành xe thổ mộ
Cố đẩy chạy trên gập ghềnh loang lổ
Đắp vá nhiều chiếc vỏ cũ tan hoang
Đắp chỗ này, xì chỗ khác vỡ toang
Lôi ì ạch, đã quá thời phế thải
Bao ghế cũ thay nhau hoài ngây dại
Đạp chùn chân chưa thẩm thấu tâm can
Đường đi đổ nát, sỏi đá chẳng màng
Ra oai lực, tung mịt mù bụi bặm
Đã bao năm, chai sần ra sức nắm
Là bấy năm, xịt ra khói chơi vơi
Oan nghiệt nhau chi, cay đắng cuộc đời
Đau khổ trăm đường, cỏ cây xơ xác
Ngã bóng hoàng hôn, sương sa điểm bạc
Mở cửa hoàng tuyền, bệ rạc rêu xanh
Đắp vá chi những rách nát tròng trành
Cho khốn khổ, một đời, xe thổ mộ !!!
Lại Một Nhịp Cầu !
Tháng 12-2004
Mong em hiểu, đừng cho tôi nói trước
Nói cho em, tôi biết nói những gì
Viết cho em, quả thật khó quá đi
Em giữa dòng, tôi cuối sông, xa lắc
Hai mốc thời gian, làm sao có mặt
Hai khối đỉnh đầu, đâu dễ giống nhau
Tôi ngập ngừng ngẫm nghĩ giây lâu
À, có thể, qua nhịp cầu vạn lý
Chỉ cần em hãy lìa ngôn, nắm ý
Lời của tôi, nhưng hiểu ý là em
Rồi chính em bước đi những khung thềm
Của từng bậc giữa trường đời muôn nẻo
Xưa tôi đi, qua cầu tre lắt lẻo
Nay em đi, qua cầu váng đóng đinh
Mai biết đâu, là cầu khỉ gập ghềnh
Nhưng em nên hiểu, qua cầu, làm chi mới được
Vậy thì có gì là sau với trước
Ta có thể hiểu nhau bằng ý thay lời
Cuộc đời này, nhiều ngõ ngách em ơi
Ta hãy nhìn nhau qua nhịp cầu giao cảm
Nói cho em nghe
Ngay cả tôi đây
Thôi “bỏ qua đi tám”
Trong chính tôi, mỗi một ngày đã đổi khác triền miên
Huống nữa ta khác nhau
Không gian, thời gian, thế hệ, mọi miền
Đừng đòi hỏi những gì như đinh đóng cột
Đường của em đi, em hãy đi cho tột
Đường của tôi đi, tôi cứ đi cho cùng
Dù khác nhau, nhưng ta mãi đi chung
Giữa cuộc đời, tình thương và sự sống.
Thú Rừng cứ mãi đi hoang !
Tháng 12-2004
Sao biết được khi ngày mai chưa nắng
Ngóng sao mờ xô đẩy vỡ bóng đêm
Cửa âm u là một trời câm lặng
Khi tan hoang còn lắm những gập ghềnh
Sao biết được khi ngày mai chưa tới
Đã hẳn chưa, còn luống những đêm dài
Cuối lằn mức, buổi giao thời chới với
Con đường nào dẫn đến lối thiên thai
Đứng núi nầy thế thường trông núi nọ
Sóng trường giang ao ước mộng hải hồ
Có nghĩa gì khi trời nghiêng bóng đổ
Trơ cội cành xác lá cũng tàn khô
Sao biết được con đường đi chưa tới
Vẽ chi nhiều ngõ ngách những dọc ngang
Mộng với thực lệch đôi đàng dịu vợi
Như trăng sao thổn thức nuốt mây ngàn
Có đi đêm mới thấy sương thấm lạnh
Có lên đèo mới biết vạn sơn khê
Có muôn trùng mới nghe chim mỏi cánh
Có tang thương mới thấu những ê chề
Chưa vào tròng đâu biết gì lẩn quẩn
Bước vào tròng mới thấy lộn vòng quanh
Chưa khuấy động nên chìm sâu cặn bẩn
Khuấy động rồi dòng nước hết trong xanh
Đừng xây mộng trên đồi cao ảo tưởng
Đừng ôm mơ ru giấc ngủ kinh hoàng
Trơ mắt ếch vẽ khung trời to tướng
Nên thú rừng cứ mãi mãi đi hoang.
Tiếng Vọng Ngục Tù
Tháng 12-2004
Bóng tối chìm khe,
Ngưỡng cửa ngục tù
Nào ai có nghe
Tiếng kêu xiềng xích
Ngày còn không có
Hỏi chi cô tịch
Trời đất nào khép cửa ngục âm u
“Nhứt nhựt tại tù, tại ngoại thiên thu”
Lao lý hỡi, tiếng hò đưa lao lý
Tội vô tội, tội tình chi, lao lý
Lý hò đưa lao lý, lý lao tình
Chốn ngục tù như một cõi âm linh
Sống hết cựa, ê mình, nhưng khó chết
Ai có chết, và ai không có chết
Tôi chết đi, ai ở chốn lao tù
Bên ngoài kia, giành giựt, đá lăn cù
Chỗ tôi ở, một trời, ai dám động
Khung cửa sắt, đỡ tang bồng lương đống
Bốn vách tường, khép ngang dọc hùng anh
Trong với ngoài, cùng vũ trụ vờn quanh
Có khác chăng một chiếc vòng kềm tỏa
Cửa ngục lương tâm
Cửa lòng ai khóa
Tôi ngồi đây, ai có khóa được tôi
Tội tù tù tội, cả một đời tôi
Ai dám mở và ai không dám mở ???
Đường Lên Viễn Xứ
(Nhớ lại ngày qua)
Tháng 12-2004
Tôi đã đi rồi, đường lên viễn xứ !
Ngày tôi đi không thể nói được đâu
Khi tôi đi như nước chảy qua cầu
Biết đi về đâu, làm sao mà nói
Ngày tôi đi, trong đêm mờ tăm tối
Cứ bước đi, đâu biết đến phương nào
Một khi đi là đã phóng theo lao
Đành chấp nhận những gì không chấp nhận
Trước mặt, một khung trời bất tận
Sau lưng, cả dĩ vãng dần xa
Tôi bước đi như một kẻ không nhà
Đường không dấu, biết đâu là định hướng
Dù có nghĩ, nhưng chỉ là tưởng tượng
Dù có mơ, nhưng chỉ mộng mà thôi
Kẻ độc hành, ôm độc vọng đơn côi
Đánh dấu hỏi, gởi phương trời vô định
Nếu còn sống thì ngày mai sẽ tính
Nếu chết đi như giấc ngủ riêng mình
Cát bụi nào rồi cũng trả lung linh
Chỉ nuối tiếc một lần vương cát bụi
Đường viễn xứ chưa chấm thành điểm cuối
Nên tôi đi, cũng đã được đến nơi
Tay trắng bàn tay
Làm lại cuộc đời
Viết từ số không
Vẽ ngày hy vọng.
Nhớ Những Ngày Qua
(Viết cho những ai được và không được như mình)
Tháng 12-2004
Thật diễm phúc vì tôi chưa có chết
Nên hôm nay tôi mới viết cho nghe
Đời phiêu du như giấc mộng thật hè
Nếu nhìn lại, nghe rợn người sởn ốc
Cõi trần gian bao con đường hiểm hóc
Mỗi nhân sinh đều độc lộ riêng mình
Đã đi qua mà quay lại thất kinh
Bước chỉ tới, chứ lùi đâu được nhĩ !
Đời tuy ngắn nhưng đường dài vạn lý
Khổ không nhiều nhưng cộng lại phong ba
Kể cho nhau nghe, sao hết, ối chà !
Con đường đi trải bao nhiêu gai gốc
Cả dĩ vãng, biết đâu làm dấu mốc
Đã qua rồi, xin trả lại thời gian
Có nhớ chăng như những tiếng âm vang
Đong cay đắng, đổ đầy trang kỷ niệm
Có thanh trong, mới thương trời màu tím
Có sơ cơ, mới quí những chân tình
Có hàn vi, mới biết kẻ thương mình
Chấm điểm son trên bức tranh phù thế
Đâu nói chi, và chẳng cần kể lể
Tôi giữ gìn một cõi của riêng tôi
Đời có ra sao rồi cũng được thôi
Cho nghĩa thú một đời tôi, ý vị.
Xin Mở Mắt Nhìn Đời !
Tháng 12-2004
Xin mở mắt nhìn đời
Cho người người gần lại
Xin hạnh nguyền mãi mãi
Cho người người mang theo
Xin mở cửa nhà nghèo
Để thương người khốn khó
Xin vén màn vò võ
Để xót kẻ trông chờ
Xin đến nẻo bơ vơ
Để thương người lạc lõng
Xin nhìn khung sắt đóng
Để thấy cảnh lao tù
Xin đến chốn âm u
Để thương đời bất hạnh
Xin nhìn nhiều khía cạnh
Để hiểu được tình người
Xin bớt những nụ cười
Để chia đời tiếng khóc
Xin nhìn trông nheo nhóc
Để thấy cảnh khốn cùng
Xin mở cửa bao dung
Để nhường cơm xẻ áo
Xin nhìn trong hũ gạo
Để thấy kẻ thiếu ăn
Xin nhường bớt khôn lanh
Để chia người dốt nát
Xin hãy mang tiếng hát
Để bớt khổ cuộc đời
Xin dừng những chơi vơi
Để thương người chết đuối
Xin thôi đừng mê muội
Để xót kẻ dại khờ
Xin dừng những cơn mơ
Để thấy đời chân thật
Xin nhìn trông lây lất
Để xót nỗi cơ hàn
Xin nhìn những lầm than
Để thương đời gian khổ
Xin dừng cơn tan vỡ
Để bớt cảnh chia ly
Xin nỗ lực trường kỳ
Để xây đời thiện mỹ
Xin hòa chung ý vị
Để xây đắp tin yêu
Xin trân trọng nâng niu
Để cho đời hy vọng
Vầng thơ đang bay bổng
Nhưng xin phép tạm ngưng
Đừng ngoảnh mặt quay lưng
Cho cuộc đời tươi đẹp.
Sẽ Có Ngày Về !
Tháng 12-2004
Ngày xưa tôi đi
Không ai lên tiếng gọi
Nhưng tôi thầm khẽ nói
Tôi ra đi, rồi sẽ có ngày về
Con đường đi, còn có kéo lê thê
Con đường về, không đâu làm điểm mốc
Hố sâu thẳm nên sâu dần xuống dốc
Đèo lên cao nên cao tít cheo leo
Chuyến ra đi đánh vút một cái lèo
Đi đi mãi cơ chừng chưa dừng được
Sông mòn bến nước
Thuyền đậu xa bờ
Đêm tối trăng mờ
Sao khuya chưa tỏ
Trong giấc ngủ ôm mơ về trước ngõ
Lối mòn xưa ghi dấu nét đầu thôn
Nghe ấm êm đang sống dậy tâm hồn
Chợt bừng tỉnh thì ra ru giấc mộng
Thuyền xa khơi, nên con thuyền vỗ sóng
Nước tràn bờ, nên nước ngập đại dương
Đời phiêu du xây xát gió sương
Sông bến cũ mành treo tuế nguyệt
Trăng gát đầu non
Trăng tròn hay khuyết
Núi ngủ rừng khuya
Núi trẻ hay già
Mơ từ giấc ngủ đêm qua
Tôi từ quê cũ chưa xa con thuyền
Suy tư ôm ấp niềm riêng
Giã từ một chuyến vĩnh niên miên trường
Tôi đi còn đó quê hương
Một mai thăm lại trên đường tôi đi.
Mặc Giang