Mẹ! Vẫn mãi một mùa thu

Quê hương vẫn mãi bao năm tháng

Núi biếc non xanh chẳng đổi dời

Trà giang lặng lẽ xuôi về biển

Nghìn đời nhân thế cứ trôi đi

Mẹ quê dầu dãi bao sương nắng

Tần tảo nuôi con lắm nhọc nhằn

Mỗi độ Thu về hoa Cúc nở

Ai buồn lỡ hẹn bến sông quê

Yêu quê ta mãi người viễn xứ

Mòn mõi“Tương lai”bỏ Mẹ già

Để khi về lại như Lưu Nguyễn

Ngậm buồn khóc dở chốn nhân gian

Vườn xưa nhà cũ hoang tàn quá

Kỷ niệm phôi pha bước ngỡ ngàng

Đâu còn dáng mẹ đầu sân nữa

Để rồi ta gọi lúc Thu sang…!

Liên Hoa