Khi Em Chẳng Được Yêu, Xin Em Hãy Đừng Khóc!

Nguyệt Nguyễn

Pomaia, Italy April 14, 2009

 Có phải em đang đau khổ hằng đêm?

Em yêu, tôi cảm nhận được nỗi khổ đau của em, xin em đừng khóc!

Có phải em luôn trào dâng trong nức nở?

Ôi, em yêu, tôi có thể nhìn thấy trái tim em đang rạn xé bên trong.  

 

Em yêu, xin em hãy đừng khóc!

Hãy nhẹ nhàng nhắm mắt lại,

Buông xả nỗi khổ đau,

Và bình lặng trong tâm thức.

Để rồi khi em tỉnh giấc,

Mọi việc cũng sẽ phôi pha.

 

Em yêu, khổ đau như những cơn sóng biển,

Vỗ dồn dập từng cơn

Liên tục và vô bờ bến,

Vô biên và chẳng sẽ bao giờ dừng.

 

Em yêu, và cuộc sống thì khác nào gió cuốn và mây trôi,

Hợp rồi tan chỉ trong một nháy mắt,

Khóc đó rồi lại cười đó,

Như sương sớm ban mai buổi mùa xuân

Làm sao nó có thể tồn tại khi mặt trời hé rạng,

Cuộc sống không thường hằng

Và như một giấc mơ.

Khổ đau cũng giống như vậy đó,

Nó chẳng thể mãi mãi kéo dài,

Vì nó chính là giả hợp,

Và vì thế vết thương đau có thể chữa lành. 

 

Em yêu, xin em hãy đừng khóc!

Tình yêu như cút bắt trò chơi,

Nó có thể đem lại chiến thắng hay khổ đau,

Nhưng chúng ta thử tập chơi với nó,

Bởi nếu em từng đau,

Nó sẽ là một luyện rèn,

Để em biết cảm thông kẻ khác.

Và nếu em từng chiến thắng,

Trái tim em sẽ trở nên thêm từ bi,

Và tâm em sẽ được thêm tôi luyện.

 

 Em yêu, Yêu thương là một nghệ thuật sống,

Là phương tiện thiện xảo của nhận và cho,

Yêu là cho rất nhiều mà chẳng đòi nhận bao nhiêu

Là hạnh phúc sướng vui khi thương yêu người khác,

Yêu là sẵn sàng trao đổi hạnh phúc để nhận lãnh khổ đau,

Nghĩa là lắng nghe để hiểu trái tim của người khác,

Vì nếu không có sự thông hiểu, tình yêu chẳng tồn tại lâu dài,

Yêu là thứ tha cho chính mình và người khác,

Bởi chỉ tha thứ mới có thể chữa lành tâm hồn em và người.

Yêu là rèn luyện lòng kiên nhẫn,

Bởi với sự nhẫn nại, tâm em sẽ được cứng rắn hơn.

Và yêu chính là hoan hỉ những điều tốt lành nơi người khác,

Bởi tình yêu chỉ thấy hai như chính một,

Và chỉ tình yêu này làm trái tim em rộng mở vô biên.

 

Em yêu, khi em chẳng được yêu,

Xin em hãy đừng khóc!

Và xin đừng bao giờ phát sinh tức giận hận thù!

Hãy thực tập chuyển hóa khổ đau thành trái tim của tình thương,

Để xoa dịu nỗi đau của em và để yêu người

Hãy cầu chúc họ luôn hạnh phúc, và biến tâm em thành một hoa sen ngát thơm.

 

Hãy để tình yêu của em như những giọt nước nhỏ vào biển cả

Chẳng bao giờ thấy mình cho và cũng chẳng bao giờ thấy đầy,

 

Và hãy để tình yêu đó như một ngọn lửa hừng hực cháy giữa rừng:

Cuồng phong càng dữ dội, thì ngọn lửa cháy càng thêm hung,

Làm sao có thể dập tắt được!

Bởi tình yêu của em quá bao la,

Nó chính là ngưỡng cửa bước tới lòng đại bi tâm.

 

Em yêu, và chỉ có thương yêu và hiểu biết

Phiền muộn mới sẽ bị xoá tan.

 

Em yêu, xin em hãy đừng khóc!

Cuộc sống giống như một trò chơi,

Mục đính để ta siêng luyện rèn,

Và cuộc sống cũng giống như một giấc mơ;

Một khi em tỉnh mộng,

Sẽ chẳng hề mảy may một chút thương đau.

 

Xin gởi tặng bài thơ này đến những người bạn đang bị đau khổ,

và đến những ai đang bị đau khổ trong tình yêu.

By Nguyet Nguyen (The Buddhist Translation group)