Đường Tới Đoạn Đầu Đài

Thông thường, khi những con bò, bê, heo được chở tới lò sát sinh thì chúng đã phải đứng liên tục, kề vai nhau trên suốt đoạn đường dài dằng dặc. Chuyến đi khiến cho chúng bối rối, kiệt sức, và trong nhiều trường hợp, quá ốm yếu. Ít nhất là suốt một ngày rồi, chúng không được ăn, vì về phương diện kinh tế thì chẳng còn có lợi lộc gì khi cho những con vật ăn bữa cuối cùng, cái bữa mà chúng chẳng còn kịp tiêu hóa khiến cho đồ ăn biến thành thịt trước khi bị giết được!

Và trong khi những nhân viên lò sát sinh có thể vốn không phải là những kẻ ác độc bệnh hoạn từ bản chất, nhưng áp lực của công việc ghê gớm đã khiến cho nhiều người trong số họ trở thành nhẫn tâm đối với những con vật sắp lên đoạn đầu đài. Kết quả là họ tuôn ra hàng tràng la hét giận dữ, và tống những cái đập, những cái đâm lên những con vật bối rối, kinh hoàng. Tụ tập hàng trăm hoặc hàng ngàn, những con vật khiếp đảm chen chúc nhau đứng phía ngoài lò sát sinh chờ tới phiên mình bước vào cõi chết.

Vẳng nghe tiếng kêu hấp hối thống thiết từ những con vật đi trước vọng ra, bầy gia súc tê dại với hình ảnh của chết chóc. Bây giờ thì chỉ một nhát đập mạnh và một cú điện giật là đủ khiến cho con vật đành phải líu ríu bước vào phòng tàn sát.

Trái với điều có thể quý vị tưởng, không làm gì có cách giết nhân đạo theo chỉ thị! Nhân viên lò sát sinh có thể chọn bất cứ cách giết nào (thường là cách rẻ tiền nhất!), bất kể là man rợ hoặc tàn ác.

Trong nhiều lò sát sinh, những con vật trong cơn kinh hoàng được giáng cho một đòn bất tỉnh bằng một nhát vào đầu (thường là một thanh sắt giáng vào sọ), hoặc bằng một luồng điện giật, hoặc bất cứ cách nào khác trước khi chúng bị cùm chặt, rút lên cao và bị đâm liên tục vào ngực, cổ, để làm đứt những động mạch chính. Máu phun ra từ nhiều vết thương khiến cho con vật chết lẹ vì cạn kiệt.

Còn kinh hoàng hơn nữa, một số lò sát sinh không làm cho những con vật bất tỉnh trước khi bị giết. Thay vì thế, họ cùm chân chúng lại, treo lên, rồi đâm vào cổ trong khi những con vật còn đầy đủ cảm giác và ý thức (trong sự đau đớn tột độ vì cái thân mình nặng hàng nửa tấn của chúng chỉ được treo lơ lửng bằng một cẳng sau).

Những sinh vật tội nghiệp này bị đâm và đổ máu tới chết trong khi còn tỉnh táo.

Cũng trong cung cách giống vậy, gà không được làm cho bất tỉnh trước khi bị giết. Với hai chân cột chặt, những con gà bị treo ngược trên một đường dây cáp di chuyển tự động về phía lưỡi dao bén để bị cắt cổ (và gần như cắt cụt luôn đầu).

Qua khâu cắt cổ, chúng được ném vào bồn nước nóng sôi có guồng với những que sắt quay đều đập vào thân mình chúng để cho lông tuột ra. Tuy nhiên, vì có những con gà tội nghiệp đã vùng vẫy dữ dội, hoặc vì có thân hình khác cỡ, nên trên đường tiến vào máy chém, chúng đã bị trượt ra ngoài.

Đó là nỗi bất hạnh cuối cùng của cuộc đời, chúng bị đẩy vào vạc nước sôi, giẫy giụa kêu cứu, còn đang sống!

*

Bài được trích đăng từ quyển “Tại Sao Nguời Ta Ăn Chay?” (“Why Do Vegetarians Eat Like That?”) của David A. Gabbe.

Không có link cho bài dịch này, nhưng có thể ghé thăm trang nhà của tác giả tại:

http://www.davidspurevegetariankitchen.com/index.html

Danny Việt (The Buddhist Translation Group)