Bến bờ trần gian
Thơ: Hoàng Đức
Khách mỏi lối trong mịt mùng biển núi
Lộ bình minh qua nhịp thở chôn vùi
Từ phút chốc mặt đất thêm hùng vĩ
Vì con tim sỏi đá nở chồi hoa
Gương mặt cũ cùng đôi mắt thắp hỏa
Cháy tin yêu giữa hết thảy sơn hà
Từng nhịp thở, nhịp bềnh bồng giục giã
Đã khắt khe với nỗi chết bàng hoàng
Thương tiếng mẹ một đời cao cả
Cõi bờ xa nứt đổ vết đi hoang
Màu hương cũ trầm sâu bến lạ
Rộng vòng tay nhật nguyệt sáng hình hài
Ngày vỡ hạt vẫn rung từng câu hát
Nuôi mầm xanh trên từng thớ đất cằn
Và hoa nhụy ở trong hồn thảo mộc
Đã xanh hương suốt một chặng cơ bần
Đêm chân về biển núi rộ âm vang
Yêu dấu cũ lòng quê hương xa vắng
Xin làm cỏ, làm rêu trên thành quách cũ nát
Cổ kim, mai này trầm mặc để chứng tri.
HĐ.
Trích: Tập san Suối Nguồn 10