Tình Cha

TÌNH CHA: NƯỚC MẮT NGƯỜI TU HÀNH

Vị cao tăng đắc đạo rồi

Tính ra thấm thoắt nửa đời xuất gia

Tu nơi thiền viện phương xa

Dứt tình quyến luyến quê nhà từ lâu,

Nơi thanh tịnh, chốn thẳm sâu

Nhà sư nghiên cứu đạo mầu chuyên tâm

Giờ đây học vấn uyên thâm

 

Lại thêm phẩm hạnh sáng ngần treo gương

Bao nhiêu đệ tử bốn phương

Tìm sư học đạo, xin nương cửa thiền.

Sư truyền: “Thế tục tình riêng

Chớ nên lưu luyến, chớ nên buộc ràng

Mới mong giác ngộ đạo vàng

Giải trừ cố chấp tiềm tàng bản thân

Chỉ khi vượt được nguy nan

Vượt rào tình, dục vô vàn thương đau

Mới mong giải thoát được mau,

Trần gian vạn vật trước sau vô thường!”

*

Một ngày từ chốn cố hương

Có người lặn lội tìm đường ghé ra

Báo tin sư rõ chuyện nhà:

“Con trai độc nhất vừa qua đời rồi

Sau cơn bệnh mấy năm trời!”

Nghe xong tin dữ mọi người xôn xao

Vội vàng đệ tử họp nhau

Bàn xem nên báo tin vào hay không

Ngại sư đau đớn cõi lòng

Vì tình máu mủ dễ hòng buông trôi.

Sau khi bàn thảo hết lời

Cho rằng sư đã xa nơi gia đình

Chẳng còn vương vấn thường tình

Ba mươi năm mãi lánh mình ẩn tu

Chưa hề ra khỏi cổng chùa

Quanh năm thiền định, suốt mùa kệ kinh:

“Tin nhà cứ báo thật tình

Há đâu mà sợ thầy mình bi thương!”

Vừa nghe tin dữ cố hương

Nào ngờ thầy lại lệ vương tràn trề

Đau lòng bật khóc não nề

Chẳng e đệ tử cười chê chút nào,

Mọi người kinh ngạc biết bao

Đâu dè phản ứng thầy sao thường tình

Tưởng thầy hết lụy gia đình

Coi thường câu chuyện tử sinh lâu rồi.

Vây quanh đệ tử im hơi

Thời gian lặng lẽ dần trôi nặng nề,

Chợt đâu có kẻ vội quỳ

Và nêu ra thắc mắc kia hỏi thầy.

*

Thở dài sư khẽ giãi bày:

“Những điều ta dạy hàng ngày sai đâu!

Các con phải nhớ trước sau

Tự lo giác ngộ cho mau thân mình,

Tuy nhiên lợi ích chúng sinh

Các con cũng chớ vô tình mà quên

Bản thân ích kỷ chớ nên

Lo phần mình, cũng lo thêm cho người.

Con người ở khắp mọi nơi

Nếu chưa giác ngộ mà rồi chết đi

Nào đâu giải thoát được chi

Mãi còn quanh quẩn thảm thê luân hồi

Trong vòng sinh tử nổi trôi

Xa bờ giác ngộ, xa nơi Niết Bàn.

Ta đang nhỏ lệ khóc than

Không vì thương tiếc thế nhân thường tình

Mà vì chính đứa con mình

Cũng như muôn vạn chúng sinh xa gần

Chưa hề giác ngộ bản thân

Giờ đây đã vội lìa trần. Thảm thay!

Chính là vì lý do này

Khiến ta thật sự hôm nay đau lòng!”

Vây quanh đệ tử nghe xong

Cùng nhau chợt hiểu nỗi lòng nhà sư

Từ bi, cao cả vô bờ

Tình riêng thế tục bây giờ còn đâu

Thầy là gương sáng nhiệm mầu

“Cái ta nhỏ bé” từ lâu sá gì

Bản thân mình có đáng chi

Nên luôn tâm niệm hướng về chúng sinh.

 

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(phỏng theo tập truyện văn xuôi

NHỮNG HẠT ĐẬU BIẾT NHẢY

của Lâm Thanh Huyền, Phạm Huê dịch)