(Tưởng niệm GS Trần Phương Lan)
Lặng lẽ đốt thêm mấy lượt nhang
Nhìn ảnh của Cô ở trên bàn
Kỷ niệm hiện về, nguồn xúc cảm.
Kính tưởng Giáo Sư Trần Phương Lan.
Tôi nhớ năm xưa mới nhập trường
Cô giáo hiền từ thật dễ thương
Nghị lực tràn đầy như núi Ngự
Uyển chuyển mặn mà tựa sông Hương.
Cô có biết không, môn Anh Văn
Đúng là môn học thật “khó ăn”
Khi “nuốt không trôi” thì dễ nản
Làm sao chuyên chú với siêng năng?
Nhiều từ chẳng biết phát âm sao,
Có đoạn chẳng hiểu được chữ nào
Có lúc học thi, đầu căng thẳng
Lúc đợi chuông reo, thở cái phào.
Nhiều người chẳng có căn bản chi
Chẳng biết Anh Văn để làm gì?
Nếu chẳng cảm thông bao hoàn cảnh
Thì cô giáo ắt “nổi sân si”
Tôi được nhiều lần Cô giáo giao
Cốp pi (copy) bài vở của Cô trao
Phân phối lớp Tăng, người một bản
Để tra học trước tiết Cô vào.
Có lúc cùng Cô soạn dịch bài
Làm sao tránh được những chỗ sai?
Ân cần kiên nhẫn, Cô chỉ bảo
Khuyến khích bên Cô, mãi miệt mài.
Cô dạy Anh Văn rất tận tình
Phục vụ Đạo Pháp hết sức mình
Tinh tấn công phu nơi Tịnh Thất
Sớm chiều vui nghĩa Kệ, lời Kinh.
Anh Văn Phật Pháp của năm nào
Vốn liếng ân cần Cô gửi trao
Tôi mang ứng dụng muôn vạn nẻo
Chia sẻ, tâm tình với kết giao…
Cô như Bồ Tát hiện trần gian
Danh lợi phồn hoa vốn chẳng màng
Viết sách, dịch Kinh và dạy học
Tấm gương trong sáng, đẹp vô vàn.
Bảy Mươi Mốt tuổi – kiếp nhân sinh
Cô đã trải tâm, sống trọn tình
Nay duyên đã mãn, về quê cũ
Nén hương tưởng niệm, tiễn chơn linh.
Cô hãy yên lòng, Cô giáo ơi !
Suốt đời gắn bó việc “trồng người”
Nay học trò Cô đang tiếp bước
Ánh Đạo bừng soi thức tỉnh đời.
Ảnh Thầy Đồng Trí Chụp trước kim quan của GS.Trần Phương Lan (tác giả cung cấp)
Saigon 31/03/2011
Thích Đồng Trí