Xuân chưa đến, bởi đông dài rét buốt
Khép nụ hoa xếp lá trải đông băng
Mỉm cười trông xuân diễm ảo xa xăm
Ta thách đố thử đông dài lạnh giá
Xuân chưa đến, bởi hạ nồng oi ả
Xếp cành khô, ve réo gọi, kêu sầu
Mỉm cười trông, xuân nhân thế bao lâu
Ta thách đố, thử hạ nồng mấy độ
Xuân chưa đến, bởi thu tàn chín nụ
Lá vàng rơi tan tác bụi nắng mưa
Mỉm cười trông thu tím đã vừa chưa
Ta thách đố, thử thu buồn mấy nẻo
Mỗi mùa đến, xuân chưa hề khô héo
Khi đúng thời, xuân thổi mộng ru bông
Bởi trần gian, vốn ôm ấp hoài mong
Nên không nhận, hương thơm xuân tự thể
Xuân có sẵn trong bốn mùa như thế
Không đông tàn, hạ trắng với thu phong
Không sầu vương lệ đá kiếm diêu bông
Ôm vọng tưởng tìm đâu bong bóng nước
Xuân bốn mùa nở trên ngàn diễm phúc
Vượt thời gian, ươm hương sắc trong lành
Vượt không gian, mỉm nụ mới tinh anh
Xuân tự thể trong hồn ai biết sống.
Phổ nhạc từ bài thơ: Ns. Sơn Hoàng Casi Tố Ny
Tháng 4 – 2008
TNT Mặc Giang