Tình Tự Quê Hương 22

“Đi đâu cũng nhớ quê nhà …!”

Tháng 6-2005

“Đi đâu cũng nhớ quê nhà

Nhớ cơm dưa muối nhớ cà dầm tương”

Đi đâu cũng nhớ quê hương

Nhớ con phố nhỏ nhớ đường cái quan

Đi đâu cũng nhớ thôn làng

Nhớ tre mấy lũy nhớ hàng trúc xinh

Đi đâu cũng nhớ quê mình

Nhớ hương thơm nhụy nhớ tình tương lân

Quê hương xa mấy cũng gần

Quê người gần mấy tuy gần cũng xa

Ao người đâu phải ao ta

Nước trong ao ấy chẳng qua dụng nhờ

Khi nào như giấc ngủ mơ

Thuyền rong bến nước đôi bờ xa xưa

Quê nhà, ô thật lạ chưa

Đi đâu cũng nhớ chưa vừa là sao

Khi nào như giấc chiêm bao

Đi trong mơ mộng rạc rào tình quê

Ngồi trên mỏm đá sơn khê

Nhìn trông bóng nước vỗ về non sông

Ngồi trên bãi cát biển Đông

Sóng gờn gợn sóng chập chồng Trường Sơn

Quê nhà nói thiệt nào hơn

Dù cho nước chảy đá mòn chẳng phai

Quê nhà nói thiệt nào hay

Như đồng ruộng lúa chờ ngày trổ bông

Quê hương tình nặng trĩu lòng

Hương quê nghĩa nặng tình hong mặn mà

“Đi đâu cũng nhớ quê nhà

Nhớ cơm dưa muối nhớ cà dầm tương”

Đi đâu cũng nhớ cũng thương !!!

 

 

Ta đưa nhau đi, trên quê nghèo nho nhỏ !

Tháng 6-2005

Ta đưa nhau đi, trên quê nghèo nho nhỏ

Thăm túp lều tranh, nhả khói mai chiều

Hương thắm tình nồng, gìn giữ chắt chiu

Nơi chúng ta đã ra đời từ đó

Ta đưa nhau đi, về đường xưa lối ngõ

Bắt nhịp cầu tre, bên cạnh cầu kiều

Trổi nhạc tình quê, gìn giữ nâng niu

Trên bước dặm dài, nhớ thương chẳng mất

Ta đưa nhau đi, như ngày xưa chơn chất

Như đồng lúa vàng, chờ nắng vươn lên

Như mùi mạ non, mơm mởn xanh lam

Như bông lúa thơm, chờ mùa lúa chín

Ta đưa nhau đi, bóng chiều quê khói quyện

Cơm hấp ngô khoai, đầm ấm mọi nhà

Đã thật lâu rồi, xa quá là xa

Từ thuở lớn lên, chia ly mấy độ

Ta đưa nhau đi, trở về thăm nỗi nhớ

Cho thắm tình quê, theo tháng năm dài

Cho thắm tình nồng, tay nắm vòng tay

Dù đã cách xa, nhưng còn mãi mãi

Ta đưa nhau đi, tình quê nghèo sống lại

Hình bóng mái tranh, chờ đón ta về

Bên dòng sông xưa, hai lối con đê

Sóng nước đầy vơi, thuyền reo  bến cũ

Bóng chiều buông rũ

Tình thắm hương quê

Ta nhìn nhau cho ước vẹn câu thề

Thương nhớ mãi trên quê nghèo nho nhỏ !

Ta đưa nhau đi, trên quê hương ta đó !

Tháng 6-2005

Ta đưa nhau đi, trên quê hương ta đó

Đi khắp non sông, non nước một nhà

Đi khắp sơn hà, tình nhớ xót xa

Mỗi bước chân đi, là non là nước

Ta đưa nhau đi, con đường xa phía trước

Lối ngõ nhớ về, tình nghĩa phía sau

Là Bắc Trung Nam, xanh ngát một màu

Mọi nẻo hương quê, rung hồn lệ sử

Ta đưa nhau đi, trên quê hương tình tự

Cùng nói nhau nghe, đất nước non nầy

Đã tự ngàn xưa, cho tới hôm nay

Con cháu Lạc Hồng, truyền trao thế hệ

Ta đưa nhau đi, giữa phố phường hoa lệ

Liệt nữ, hùng anh, kết những con đường

Trên mỗi đoạn đường, là thịt là xương

Là ông, là cha, nhiều đời nằm xuống

Ta đưa nhau đi, bên bờ ao rau muống

Còn có rau răm, rau đắng sau hè

Còn có hàng cau, với những hàng me

Bờ trúc lũy tre, bao quanh lối nhỏ

Ta đưa nhau đi, trên quê hương ta đó

Cùng nhớ thương nhau, cùng nhắc nhau hoài

Gìn giữ muôn đời, không thuở nào nguôi

Ôi quê hương ta, tình bao la quá

Ta đưa nhau đi, trên quê hương của mẹ

Núi thẳm lưng đồi, tình nghĩa của cha

Non nuớc Việt Nam, chung một mái nhà

Của anh của tôi, của em của chị

Ta đưa nhau đi, trên quê hương hùng vĩ

Văn hiến Lạc Hồng, lưu lại ngàn năm

Truyền trao thế hệ, bảo vệ muôn năm

Quê hương Việt Nam, xưa nay muôn thuở !!!

Con chim nho nhỏ bay quanh lối về

Tháng 6-2005

Con chim nho nhỏ bay ngang

Bay đi đâu đó trên đàng về đâu

Con chim đang đứng bên cầu

Núi cao cao thẳm, thác sâu sâu mờ

Con chim nho nhỏ bơ vơ

Bóng bay qua khỏi tình cờ vắt vai

Thương chim vỗ cánh đường dài

Dặm băng có mỏi nắng phai bụi hồng

Này chim nho nhỏ chiều đông

Đứng co co lạnh, buồn trông trông gì

Này chim bay lượn xuân thì

Cho hoa ướm nhụy đến kỳ trổ bông

Này chim vào hạ oi nồng

Cho hương đượm vị cho lông đượm màu

Này chim thu lá rụng mau

Có thương cành lá có đau úa vàng

Này con chim nhỏ bay ngang

Bay qua đồng nội trên đàng về dinh

Cho ta nhắn gởi với mình

Chim mang dùm bóng theo hình cho ta

Bay ngang về tới quê nhà

Để hình trên bóng đậm đà tình quê

Nương đôi cánh vỗ bay về

Bay ngang ruộng lúa bay về đồng xanh

Hương thơm cỏ nội trong lành

Con chim nho nhỏ bay quanh lối về

Hót lên tiếng líu lo hề

Hò lên tiếng hát bay về đồng sâu

Chim bay về đến nơi đâu

Dừng chân trên khúc nhịp cầu quê hương.

************

Một vạch-ba thế hệ !

Tháng 06-2005

Tôi gặp anh lang thang trên đồi núi

Tôi gặp chị buồn buồn cạnh dòng sông

Tôi gặp em vọc đất giữa ruộng đồng

Xin ghi lại những điều khi han hỏi

Anh ở đó từ một thời lửa khói

Xương thịt tan vào lòng đất ven rừng

Hương hồn bay giữa đồi núi chập chùng

Để thổn thức theo chiều dài lịch sử

Chị ở đó bên dòng sông bến cũ

Tình tơ vương theo nghĩa nước đong đầy

Mở niềm chung khép lại nỗi niềm tây

Để ôm ấp nụ hồng trong giá lạnh

Thế còn em làm gì trên đồng vắng

Cái tuổi thơ, em có làm gì đâu

Em đang chơi cùng bọn trẻ chăn trâu

Bỗng biến mất một chiều buồn quê mẹ

Anh, chị, em, mỗi người thầm nói khẽ

Và gặp nhau trong cửa ngõ tâm hồn

Tôi ngồi đây nghe lòng dạ bồn chồn

Xin thương tiếc cho những người đã mất

Thấy thương anh như niềm đau của đất

Thấy thương chị như tình nước nhớ sông

Thấy thương em như lúa mạ nhớ đồng

Theo dòng chuyển mỗi một thời kinh dị

Thắp nén hương xin nguyện cầu huyền bí

Anh, chị, em xin hòa quyện hồn thiêng

Nối đường dài từ lịch sử tổ tiên

Cho chúng tôi, và đàn em thế hệ.

Tình núi nghĩa rừng !

Tháng 06-2005

Rừng già gạn hỏi núi non

Đã bao nhiêu tuổi mà còn xuân xanh

Núi rằng lạ thật không anh

Nào đâu có tuổi mà xanh với già

Còn anh sao gọi rừng già

Vì trơ gốc cội mặn mà gió sương

Núi nghe cơ cảm xót thương

Nghiêng nghiêng bóng núi vương vương cạnh rừng

Núi cao rừng thấp chập chùng

Lung linh kỳ bí điệp trùng xa xa

Núi non bên cạnh rừng già

Rừng reo gió hú la đà đầu non

Thời gian dù có hao mòn

Núi rừng muôn thuở vẫn còn thiên thu.

Tình biển nghĩa sông !

Tháng 06-2005

Nghĩa sông tình biển mênh mông

Sông đi ra biển, biển bồng ra khơi

Sông đi từ giữa núi đồi

Xuyên qua rừng nội trụt trồi cao nguyên

Đi dần xuống tới trung nguyên

Băng qua ao lạch đến miền hạ lưu

Ruộng cao đồng thấp, gò, u

Đi ra cho đến cửa ngù mới thôi

Sông đi cùng biển rong chơi

Năm châu bốn biển trong đời mấy ai

Mới hay biển rộng sông dài

Tình sông nghĩa biển nào phai sắc màu

Nước sông ra biển về đâu

Bốc thành hơi nước lại thâu về nguồn

Mây ngàn đẫm hạt mưa tuông

Khi to khi nhỏ khi vuông khi tròn

Thành con nước chảy dập dồn

Qua ghềnh qua thác qua cồn qua sông

Sông sâu cho cạn đáy lòng

Biển sâu cho cạn tình đong nghĩa đầy

Cho non cho nước cho mây

Cho mưa cho gió cho ngày cho đêm

Tình sông nghĩa biển êm đềm

Nghĩa sông tình biển càng thêm mặn mà

Hát lên khúc nhạc câu ca

Sông dài biển rộng tình ca muôn đời.

Nghe rừng khua gió núi

Tháng 06-2005

Đừng đánh đổ, quãng đường dài quá lắm

Đánh đổ ai, đánh đổ cả chính mình

Mười năm rồi, khi trông lại thất kinh

Hai mươi năm nữa, còn chi để nói

Có buồn không, con nai vàng bên bờ suối

Có buồn không, con vượn hú giữa rừng khuya

Trong âm u, còn hậm hực phân chia

Trăng đã gát cuối đầu non hóc núi

Người đã đi vào thiên thu buồn tủi

Người cội cằn ngồi trơ gốc rung cây

Người phất cờ khi đã nắm trong tay

Cùng cố thủ leo lên đồi chí tử

Lưỡng hổ tranh hùng, nhứt sanh nhứt tử

Đa cáo tranh phong, đại náo đại thương

Anh nào cũng tranh, khí thế đường đường

Mang bào ảnh, phết phù du vân cẩu

Rồi bỏ nhau đi, ai tình ai tội

Rồi bỏ nhau đi, ai tội ai tình

Đày biển dâu cho nát bã nhục vinh

Đọa thương hải cho tang điền ứ đọng

Đã mười năm, đến cuối đồi hy vọng

Hai mươi năm, chưa ra khỏi đường hầm

Khi buông tay, mang ân hận ngậm câm

Gốc nhìn cội, trông đầu trơ tóc bạc

Vô tình nghe tiếng vạc

Cất tiếng hót kêu đêm

Nhắm mắt ngó xuống thềm

Tàn một đời ê ẩm

Anh hùng tận khi anh hùng đã thấm

Chỉ trượng phu mới biết chỗ dừng chân

Gát lại mái phong trần

Thả vèo cơn gió bụi

Ta đứng lại nghe rừng khua gió núi

Tiếng đêm khuya vẫn gào thét canh trường

Tiếng tự tình reo trên khắp quê hương

Giọt nước mắt đọng đôi bờ thăm thẳm !

Xóm nhỏ làng quê

Tháng 06-2005

Những con đường đất quanh quanh

Chạy dài làng quê xóm nhỏ

Óng vàng sợi nắng long lanh

Bướm bay vờn quanh trước ngõ

Dân quê hai buổi ra đồng

Hai mùa mưa nắng ngóng trông

Thơm thơm vương mùi lúa mạ

Gió sương tay cấy tay trồng

Cơm chiều nhả khói mái tranh

Sau vườn ra hái nấu canh

Cùng nhau quây quần lớn nhỏ

Đơn sơ đánh bữa ngon lành

Đêm trăng tắm mát dòng sông

Áo phơi trước ngọn gió lồng

Cùng reo câu hò tiếng hát

Khuya về bỏ lại bến không

Làng quê xóm nhỏ hữu tình

Nam thanh nữ tú xinh xinh

Cho ta lớn lên từ đó

Quê hương cuộc sống của mình

Ra đi ai không nhung nhớ

Trở về ai chẳng chờ mong

Hương quê còn đây muôn thuở

Chạnh lòng nhớ những đêm đông.

Rau cỏ bốn mùa

Tháng 06-2005

Ra đi hái lá RAU MƠ

RAU CAY hết đắng đợi chờ ấm êm

Ra vườn hái lá RAU DỀN

RAU SAM đã lớn dưới thềm trổ bông

Lên rừng hái lá DIÊU BÔNG

Vào bên bờ suối LÁ HỒNG ửng son

Lại còn RAU MÁ xanh non

Bên sông RAU ĐẮNG bên cồn RAU THƠM

Xuống ao hái lá RAU OM

Bước lên hàng dậu mấy chòm LÁ GIANG

Ngoài giồng mấy đọt RAU LANG

Lại thêm BÒ NGÓT bên giàn KHỔ QUA

RAU RĂM, RAU MUỐNG, BẠC HÀ

Vài bông SO ĐŨA, HOA CÀ thơm hương

Lại còn Giàn BÍ đầu đường

Giàn BẦU trước ngõ, Mướp HƯƠNG sau hè

Ngắt thêm mấy đọt LÁ ME

NHÃN LỒNG giăng mắc kết bè MỒNG TƠI

RAU ĐAY, RAU DIẾP nơi nơi

TÍA TÔ, RAU HÚNG, CẢI TRỜI bay bay

CẢI XANH, XÀ LÁCH bên này

RAU DIỀU dưới ruộng, RAU TRAI trên bờ

Đầy vườn rau cỏ nên thơ

Còn bao rau cỏ xanh lơ ba miền

Có tên, nghe kể biết liền

Có tên bản xứ từng miền chịu thua

Cỏ rau đều có bốn mùa

Có tiền mua chợ, không, mua ngoài đồng

Dù ngon, dù dở, cũng xong

Đói ăn khát uống no lòng thì thôi

Quê mình đẹp lắm ai ơi

Cơm ngon canh ngọt đời đời ấm no.

Thơ Mặc Giang – www.tuvienhuequang.com