Thơ Mặc Giang – 10 bài Số 114 – Nào ai muốn viế

Nào ai muốn viết !

Mẹ tôi mái tóc trắng bay

Một sương hai nắng thân gầy nuôi con

Cha tôi nào nệ hao mòn

Xuống sông tát biển lên non kéo cày

Anh tôi gồng gánh hai vai

Quốc kêu quốc quốc, gia nài gia gia

Chị tôi, như mẹ ấy mà

Hai quê một cảnh đẫy đà tháng năm

Em tôi tuổi trẻ bỏ quên

Sớm lao khổ lụy thác ghềnh trầm kha

Còn tôi mang kiếp không nhà

Nửa đời cũng đã mặn mà ngấn sương

Gian truân cho thấm nghê thường

Tóc tang cho thấm đoạn trường phù sinh

Khép hờ cánh cửa nhục vinh

Mở ra đóng lại não mình cùng ta

Mẹ tôi bóng xế mau qua

Tuyền đài một chuyến đi xa không về

Cha tôi gác mái ước thề

Cuộc đời bỏ lại bên lề thiên thu

Có khi tôi vén mây mù

Tìm cha tìm mẹ âm u rợn hồn

Lặn sâu nỗi nhớ tìm quên

Nào anh nào chị nào em cuối trời

Một đàn cháu chắt loi nhoi

Là cốt là nhục nối đời mai sau

Dừng chân đứng lại bên cầu

Đầu nguồn cuối ngọn nước trôi lững lờ

Vô tình để rớt vần thơ

Nhỡ ai bắt gặp xin lờ dùm nghe

Nào ai muốn viết đâu hè !

Tháng 10 – 2008