Run rẩy từ tin yêu dâng hiến. Mầm sống cựa mình lên tiếng thai phôi. Những cái đạp chân, thúc chõ khoan nhặt liên hồi. Lời vỗ về thì thầm. Ngượng nghịu.
Sự cưu mang trăm chiều vất vả. Một nhịp tim, một hơi thở chia đôi. Sợi nhau hồng chuyền sinh khí tinh khôi. Con với mẹ chan hòa trong linh cảm. Thời gian trôi qua tính ngày tính tháng. Niềm hạnh phúc đan lưới nỗi âu lo. Trong lặng lẽ đợi chờ. Vời vợi.
Không gian nặng một màu chì. Tia chớp dọc ngang xé trời trăm mảnh. Đám thủy thủ gan lì chợt thấy mình nhỏ nhoi giữa hai bờ sinh tử. Và biển đang mênh mông giận dữ. Và sóng đang cuồn cuộn ba đào. Sự kinh hoàng dẫu đến thế nào … cũng còn được sẻ chia, vợi bớt. Kẻ đi biển mồ côi một mình. Là Mẹ!
Tiếng chiêm chiếp khe khẽ mổ vỏ trứng chui ra. Con người phải xẻ thịt, banh da. Cắn răng nuốt cơn đau cắt ruột. Mười đầu ngón tay tê buốt. Mái tóc quằn quại mướt mồ hôi. Khi tiếng tu oa chào đời. Niềm vui rạng rỡ. Môi cười tái xanh. Những giọt nước mắt nhảy múa. Nhảy múa khúc luân vũ nghê thường.
Ơi ! Diệu kỳ hai bầu vú tròn căng. Là hương của ngàn hoa. Sáng của muôn trăng. Dòng sữa mật ngọt ngào ấp ủ. Từ lòng Mẹ tràn dâng. Chiếc răng non mới nhú. Đẹp như mảnh trăng liềm. Tham lam in dấu lên cồn ngực Mẹ hiền. Niềm đau cháy bỏng . Hân hoan.
Rồi những đêm thâu đêm. Mắt thâm quầng. Lúc con èo uột. Se thân. Ấm đầu. Rưng rưng Mẹ lại nguyện cầu thầm trong câu hát ví dầu ầu ơ …Cái cò lặn lội đêm đêm. Chắt chiu rau tảo lại chen rau tần. Quên ngày nhan sắc đương xuân. Của ngon mẹ nhịn dành phần cho con. Đi về một nắng hai sương …
Con lớn lên cao bằng gậy bằng sào. Mẹ già nua tự lúc nào không hay. Con bước đi đầu núi chân mây. Mẹ mòn mắt đợi. Mong ngày. Ngóng năm. Con còn dệt mộng xa xăm. Mẹ thì hiu hắt. Âm thầm. Hắt hiu.
Như ngọn nến hiến dâng giọt sáng cuối cùng mới lụi tàn trong bóng tối. Rồi một hôm sức mòn mỏi. Lịm dần. Trọn đời mẹ đăm đắm viễn phương. Mắt khép lại. Hóa thân làm nhánh mây sương bàng bạc. Bay lơ lửng khắp vòm trời bát ngát. Chở che cho con chút râm mát quê nhà. Có bao giờ con đứng giữa bao la uống từng giọt mưa để nghe vị mặn chan hòa nước mắt ?
Đừng mê đắm mãi dòng đời oan khuất. Đêm rằm. Tịnh lặng thân tâm. Lắng nghe một tiếng chuông trầm ngân nga. Có hồn thiêng của ông cha. Có tình mẹ vẫn thiết tha ru hời …
ĐVK.
Trích: Tập san Suối Nguồn 13