Quan Điểm Của Phật Giáo Đối Với Ngày Tận Thế

Quan Điểm Của Phật Giáo Đối Với Ngày Tận Thế

Hòa Thượng Thích Thánh Nghiêm-釋聖嚴

Ngày tận thế là một khái niệm của Cơ Đốc Giáo, nhưng đó cũng là một sự thật. Phật Giáo chia quá trình sinh diệt của thế giới thành bốn giai đoạn: Thành, Trụ, Hoại, Không. Từ không mà sinh ra có. Giai đoạn có lại chia thành 3 giai đoạn là thành, trụ, hoại. Kết quả của Hoại là qui về Không. Trong thế giới của chúng ta chỉ trong giai đoạn Trụ mới có thể có hoạt động của sinh mạng và sinh vật. Trong giai đoạn Thành, các yếu tố vật chất dần dần ngưng đọng hình thành nên 4 đại là Đất, Nước, Lửa, Gió. Chỉ sau khi 4 đại được định hình rồi thì hiện tượng hoạt động sinh mạng mới dần dần được phát triển.

Dạng sinh mạng đầu tiên là từ một thế giới khác hóa sinh mà đến, chứ không do vị thần hoặc một người nào sáng tạo ra. Giai đoạn Trụ của thế giới là giai đoạn hoạt động sinh mạng. Nhưng thế giới cũng dần dần chín muồi và đi đến chỗ suy lão và cuối cùng chuyển sang giai đoạn Hoại, một giai đoạn không còn thích hợp với sự sinh tồn của sinh vật nữa. Đến lúc Hoại triệt để thì khối vật chất của thế giới bị tan rã, và quay về giai đoạn Không. Sau đó do nghiệp cảm của chúng sanh đồng loại ở thế giới mười phương mà hình thành một thế giới khác. Thế giới sinh diệt là do nghiệp cảm của chúng sanh mà có.

Đối với Phật Giáo, cái gọi là ngày “tận thế” bắt đầu với giai đoạn Hoại của thế giới. Do vậy, Phật Giáo không phủ định thế gới sẽ có ngày tận thế nhưng quan niệm đối với vấn đề khác với Cơ Đốc Giáo ngày tận thế xuất phát từ ý chí Thượng đế. Khi ngày tận thế đến, thì Chúa Trời xuất hiện, đưa những người được Chúa yêu lên Thiên đường và đuổi những người Chúa không yêu xuống địa ngục. Còn giai đoạn Hoại của thế giới mà Phật Giáo nói là hiện tượng tự nhiên, do cộng nghiệp của chúng sanh ở thế giới này dẫn tới mà thành tựu. Khi trong thế giới, không còn điều kiện để cư trú nữa thì các chúng sanh tùy theo nghiệp lực của mình mà sẽ tái sinh sang các thế giới khác.

Ngoài ra Mạt pháp một danh từ Phật Giáo. Trước thời Mạt pháp có thời Chánh pháp và Tượng pháp. Thời đại Đức Phật Thích Ca tại thế, về nguyên tắc là thời đại Chánh pháp. Sau khi Đức Thế Tôn nhập Niết Bàn, là bắt đầu thời Tượng pháp. Thời này chỉ có hình tượng của Phật là đại biểu cho Pháp. Sau một thời gian nữa là thời Mạt pháp, số người tin Phật ngày càng giảm bớt, số người tu hành càng ít. Người tu chứng được Thánh quả cũng không còn một ai. Và cuối cùng Phật Pháp cũng bị các tà thuyết và ham muốn thế tục làm cho mai một, tiêu vong mất.

Kinh Phật tuy vẫn còn tồn tại ở thế gian này, hy vọng rằng chúng sanh hãy nỗ lực hộ trì Tam Bảo, duy trì tuệ mạng để làm cho thời gian Phật Pháp tồn tại ở đời này được kéo dài mãi mãi, đưa lại hy vọng tương lai cho loài người. Do đó, khái niệm Mạt pháp của Phật Pháp không có gì là đáng sợ như khái niệm “tận thế” của Cơ Đốc Giáo.

Nếu thiện căn của bạn sau này lại được tiếp tục bồi dưỡng phát huy, thì dù ở thời kỳ Mạt pháp và ở vào giai đoạn “Hoại” của thế giới đi nữa, bạn cũng không tuyệt vọng. Trong vũ trụ bao la, thế giới nơi bạn sống chỉ là một tinh cầu nhỏ trong Thái dương hệ. Bạn có thể dựa vào thiện căn của mình mà chuyển sinh sang một thế giới khác để tiếp tục tu hành. Nếu nghiệp lực của bạn mạnh mẽ, niềm tin của bạn kiên cố thì bạn có thể vãng sanh ở một cõi Phật. Thế giới này bị hoại diệt, không có nghĩa là bước đường cùng. Đó cũng là điểm rất không giống với ngày tận thế của Cơ Đốc Giáo.

Ngoài ra, Phật Giáo tuy ở thời kỳ Mạt pháp, nhưng đối với cá nhân bạn mà nói, chỉ cần nỗ lực không lười biếng, bạn có thể từ thời Mạt pháp chuyển sang sống trong hoàn cảnh thời Tượng pháp, thậm chí trong hoàn cảnh Chánh pháp.