Những Vần Thơ Mẹ – Tác giả Mặc Giang

Vạn lời Mẹ Thương

Tôi viết vạn lời tiếng Mẹ thương

Tôi xin mang Mẹ đi muôn đường

Để hình bóng Mẹ in tâm khảm

Để nhớ Mẹ yêu đếm ngấn sương

Đôi mắt Mẹ hiền vạn mến yêu

Tình thương gom hết vẫn chưa nhiều

Chưa đầy mắt Mẹ mênh mông quá

Còn trống nhiều khung của ấp yêu

Tấm lòng của Mẹ rộng thênh thang

Nhặt hết càn khôn chưa ngập tràn

Nhặt hết Biển Đông còn chỗ trống

Mẹ hơn Cực Lạc lẫn Thiên Đàng

Tay Mẹ thiêng liêng vô hậu tiền

Sá gì tay ngọc với tay tiên

Tay Hiền tay Thánh còn ranh giới

Tay Mẹ vô biên khắp mọi miền

Chỉ cần mắt Mẹ ngó nhìn thôi

Diễm phúc chứa chan nhất cuộc đời

Vàng bạc kim ngân không thể sánh

Giàu sang địa vị chẳng lên ngôi

Chỉ nắm bàn tay Mẹ dấu yêu

Tan đi tất cả mọi liu xiu

Khổ đau biến mất tiêu sầu khổ

Êm ấm an vui phủ nhiễu điều

Tôi không nói khoác, ngẫm đi nghe

Còn Mẹ, sống đi, sẽ biết, hè

Đừng để một mai chìm ngõ tối

Thắp đèn đom đóm đếm sao khuya

Tôi không nói khoác với ai đâu

Đừng đợi khăn sô chít mái đầu

Trũng ướt vũng châu thềm giá lạnh

Tóc tang gõ nhịp vọng kinh cầu

Dù tôi có viết đến muôn lời

Chữ nghĩa thế gian vét cạn từ

Tiếng MẸ vô cùng không diễn hết

Dù cho một tiếng MẸ mà thôi

Những ai còn Mẹ cứ vui đi

Kẻo để một mai héo nụ cười

Dù nụ cười khô đong mắt ướt

Suối vàng róc rách gõ thiên thu.

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

Vu Lan Nhớ Mẹ

Vu Lan nhớ Mẹ nhớ vô vàn

Hai tiếng Mẫu Từ luôn vọng vang

Một cõi đi về lồng lộng quá

Đôi bờ sóng vỗ nước mênh mang

Thương nhớ Mẹ hiền lắm Mẹ ơi

Từ khi Mẹ khép cửa ru hời

Con thầm kiếm Mẹ trong vô tận

Chỉ vọng hai từ tiếng Mẹ Ơi

Có nghe cửa ngõ của A Tỳ

Con cố kiếm tìm chẳng lối đi

Không nẻo xuống lên không dấu vết

Chỉ nghe văng vẳng bất tư nghì

Có nghe một cõi Nước An Bang

Mẹ có về không kết Nụ Vàng

Vạn hữu trùng trùng sa pháp giới

Làm sao con biết chẳng âm vang

Sinh tử oan khiên nghiệt ngã, ừ

Một khi khép mở rẽ thiên thu

Cửa sinh cửa tử im phăng phắc

Một tiếng vô thinh phủ thái hư

Chắp tay đảnh lễ Hội Vu Lan

Quyện khói trầm hương thoảng nhẹ nhàng

Vạn đức Hồng Danh ban tế độ

Cha Lành vô lượng nhũ Từ Ân

Công đức sinh thành nguyện đáp đền

Mẹ ơi nhớ Mẹ không hề quên

Dù cho nhắm mắt xin ghi nhớ

Mang Mẹ đi theo vạn nẻo đường

Dù cho muôn hướng đến ngàn phương

Mang Mẹ đi theo nhé Mẹ thương

Để kiếp phù sinh không thống nỗi

Không reo điệp khúc của vô thường.

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

Vườn Hồng kết nụ Mẹ Yêu

Cho tôi được gắn mãi hoa hồng

Hoa trắng xin đừng vội trắng bông

Còn Mẹ là còn hơn tất cả

Không gì so sánh Mẹ, nghe không

Hoa hồng một đóa mãi xinh tươi

Còn Mẹ, là còn có nụ cười

Mất Mẹ, cuộc đời mất tất cả

Mẹ ơi, xin Mẹ sống muôn đời

Hoa hồng cài áo chẳng sờn vai

Thương Mẹ nâng niu đỡ cánh cài

Đừng để cánh phai tàn tím tím

Ngàn năm ngậm suối khóc tuyền đài

Hoa hồng như Mẹ thắm hồng tươi

Đỏ thắm trong tim thắm cả người

Rào rạc Biển Đông triều sóng vỗ

Tình tang điệp khúc Mẹ à ơi

Vườn hồng kết nụ Mẹ yêu thương

Một đóa Mẫu Thân thơm vạn đường

Còn có mía lau hương dịu ngọt

Tay tiên nét ngọc tỏa đài phương

Vườn hồng xin Mẹ kết thiên thu

Cửa Tử im re, chẳng ứ ừ

Chỉ có Cửa Sinh tràn sức sống

Ngàn năm trăng sáng chẳng mây mù

Những ai còn Mẹ hãy nâng niu

Bất kể ngày đêm mỗi sớm chiều

Những lúc canh khuya Mẹ trở giấc

Nhìn xem thử Mẹ có liu xiu

Bóng chiều sẽ vội thoáng qua mau

Mây gác tầng không phủ xuống đầu

Bãng lãng hoàng hôn chờ bóng tối

Sao trời le lói nhỏ canh thâu

Cẩn trọng thâm sâu giữ đóa hồng

Nhớ nghe đừng đợi lá diêu bông

Rừng hoang cỏ dại xanh rì đó

Thu tím hạ nồng lạnh gió đông

Bông hồng cài áo tỏa thơm hương

Vành áo cài hoa kết Mẹ thương

Diễm phúc nhất đời còn có Mẹ

Ta xin đánh đổi mọi nghê thường

Đừng để vô thường kéo đến nghe

Nước sông đừng ngập vỡ bờ đê

Đơn côi sóng lệ mòn mi mắt

Réo rắt đêm hè vọng tiếng ve

Thôi, xin kết thúc áo cài hoa

Hoa Trắng Hoa Hồng tự điểm hoa

Đừng để một mai đến quá trễ

Hoa Hồng Hoa Trắng hỡi là hoa.

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

Ôm ấp Quê Hương

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Đất trời một cõi bao dung

Sóng lòng thầm kêu khe khẽ

Nhớ thương thương nhớ vô cùng

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Trọn đời ôm ấp nâng niu

Gió ngàn bay bay nhè nhẹ

Nhớ thương thương nhớ chín chiều

Quê hương là dòng sữa Mẹ

Ấp yêu từ thuở chào đời

Lớn lên đi đây đi đó

Vọng về cố quận chơi vơi

Quê hương là cơm là áo

Mẹ Cha một nắng hai sương

Nuôi con chất chồng khổ não

Mồ hôi nước mắt khôn lường

Quê hương là sông là núi

Dày trang sử ngọc theo dòng

Máu xương ông cha thành đất

Dư đồ chữ S cong cong

Quê hương là non là nước

Nam Quan đến mũi Cà Mau

Ba Miền mến yêu gấm vóc

Sắt tô son thắm tươi màu

Quê hương là bông là lúa

Mạ non xanh mởn tay ươm

Mái tranh bập bùng bếp lửa

Tình quê thơm ngát ruộng đồng

Quê hương là mây là gió

Mẹ quê tóc trắng hoa cau

Ông Cha bao đời chống đỡ

Cháu con  gìn giữ con tàu

Quê hương là đất là nước

Sông dài ôm ấp biển xa

Kinh qua sao dời vật đổi

Cháu con bảo vệ sơn hà

Quê hương là sông là núi

Biển Đông kê vách Trường Sơn

Ngàn xưa gương soi Văn Hiến

Ngàn sau chiếu sáng huy hoàng

Quê hương là thế hỡ Mẹ

Quê hương là thế hỡ Cha

Cháu con Rồng Tiên mở hội

Hoan ca một mái quê nhà

Quê hương là thế hỡ Mẹ

Quê hương là thế hỡ Cha

Cháu con Rồng Tiên ghi nhớ

Nâng niu ước vọng câu thề.

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang