Từ thuở bé khi em vừa sáu tuổi
Được mẹ hiền cô giáo chắt chiu em
Đến hôm nay em sắp bước vào đời
Luôn nhớ lại tháng ngày lưu luyến ấy
Nhớ lúc xưa khi em còn non dại
Chưa biết gì đến những chữ một hai
Nhưng trôi qua trong những tháng ngày dài
Em biết đọc và viết ngay từ đó
Cô giáo ơi trọn đời em vẫn nhớ
Buổi đầu tiên cô tập viết cho em
Tay em run nên nét chữ không liền
Cô tập mãi thế rồi em viết được
Rồi từ ấy em gắng lên từng bước
Viết một dòng, một khổ, đến một trang
Em lớn lên trong dòng sữa tiềm tàng
Và trưởng thành từ tay hiền cô giáo
Em nào quên những điều cô khuyên bảo
“Học đi em, học đi mà nhớ mãi
Non sông ta liền một dãi
Từ mũi Cà Mau, đến địa đầu Móng Cái…”
Em nhớ mãi những điều cô khuyên dạy
Người ươm mầm gieo hạt lúc non thơ,
Người cho em trăm ước với ngàn mơ,
Người cho em bao tuổi thơ đẹp nhất,
Cô giáo ơi thời gian tuy đã mất
Nhưng mất đâu được ở tấm lòng son
Mất đâu được khi ân nghĩa vẫn còn
Vẫn lưu luyến trong tâm hồn em đó
Mừng 20 tháng 11 – Ngày Nhà Giáo Việt Nam
Nhớ về Cô giáo ngày xưa