Lời Thơ Dâng Tặng Cuộc Đời

Viết, nhân đọc hai câu chuyện “Người Đàn Ông Da Cá Sấu”, và “Người Vợ Van Xin Cứu Chồng”, đăng trên Bán Tuần báo VL vào 2 Tuần khác nhau, và tôi đã tìm đọc thêm trên các Mạng để nắm rõ.

Viết, để khen tặng người trong cuộc đã vì tình thương, sự sống, vượt qua mọi lằn mức của khổ đau, chịu đựng và thân phận.

Viết, để chia sẻ những mảnh tối cuộc đời.

Và viết từ trên Chuyến bay …  trong chuyến đi …

Những mảnh tối cuộc đời

Em cứ bảo, em đủ sức chịu đựng

Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng

Dù cơ cùng đến mấy cũng ước mong

Miễn anh sống và vượt qua cái chết

Em cứ nói, em đủ sức chịu hết

Anh biết rồi, chịu hết, phải không em

Anh thấy rồi, em đếm cả bóng đêm

Chan nước mắt xuống thềm hoang tê tái

Khổ đau quá, em trở thành ngây dại

Nụ cười khô, đeo cành héo, vương sầu

Mắt trĩu buồn thăm thẳm đáy vực sâu

Tim quặn thắt, buốt từng cơn rỉ máu

Anh biết mà, bởi tim anh biết nói

Anh nghe mà, bởi lòng anh biết nghe

Nằm một chỗ, nhưng em đâu có dè

Cái tri giác của anh băng cách cảm

Trong bóng đêm còn mù mờ chút sáng

Cuối đường hầm còn ngõ ngách tìm đi

Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng còn chi

Em vẫn chấp nhận bởi tình thương và sự sống

Trong thất vọng, ươm mơ tia hy vọng

Cuối điểm cùng bỉ cực lại thái lai

Nhưng đời anh, chấm hết, chẳng mảy may

Em vẫn chấp nhận, giọt đau mòn ánh mắt

Tận đáy hồn mê, mây mù giăng mắc

Cuối bờ vực thẳm, băng giá lên ngôi

Anh úp mặt trong mảnh tối cuộc đời

Em cam chịu những gì cay đắng nhất.

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

Xin cảm ơn đời

Từ ngày đó bổng đất trời sụp đổ

Cuộc đời tôi còn có nghĩa gì đâu

Ngày không sáng mà đêm lại canh thâu

Để đón nhận bóng đen, sâu thăm thẳm

Gõ cung nhịp kiếp người trong bất hạnh

Nghe đau thương rả rích tận nguồn cơn

Nghe đắng cay xuống tận đáy tâm hồn

Càng thẩm thấu cõi phù sinh mộng mị

Tâm còn đây, nhưng xa rời nẻo ý

Lòng còn đây, nhưng xé nát đoạn trường

Tay ơ hờ, ôm không nổi thê lương

Chân hụt hẵng, lết lê từng bước mỏi

Những tối thiểu bản thân lo không nổi

Chỉ cái ăn, cái uống đã cậy nhờ

Còn cái đi, cái đứng, như nằm mơ

Thì huống chi cái gì to lớn khác

Từ ngày đó, bổng trở thành bịnh tật

Thành phế nhân cho đến cả cuộc đời

Thành người thừa trong xã hội mà thôi

Khổ thân tôi, và những người thân thích

Vậy mà không ai muốn tôi phải chết

Dù khổ đau đến mấy cũng cam lòng

Dù hy sinh đến mấy cũng van xin

Dẫu bất hạnh đẳng đeo cùng thân phận

Cao quý thay cuộc đời và sự sống

Cao thượng thay nghĩa cử và tình thương

Chết, chỉ là ngõ cụt và hết đường

Chứ không nỡ nhìn, buông tay thúc thủ

Tôi còn sống nhờ biết bao nhân ngãi

Của người thân, bằng hữu đến tương lân

Của Y Dược, thuốc thang đều dự phần

Xin cơ cảm tri ân và cảm tạ

Tôi còn sống, cảm ơn đời cao cả

Cảm ơn người, ơn xã hội ban cho

Dẫu mai kia có rũ mục xuống mồ

Tôi vẫn nhớ, và khắc ghi mãi mãi.

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang