Chùm Thơ Tứ Tuyệt – Kha Nguyệt

Chờ Xem

Nhân tình nhạt mặn bờ môi

Buồn vui thả một tiếng cười vô tư

Hoang liêu bến vắng đò hư

Chờ xem sanh tử tàn dư cuối đời

Mùa Chia Ly

Nắng mưa xoay chuyển đổi dời

Tìm qua chốn cũ hỏi người năm xưa

Đông về trời chớm lạnh chưa

Mà nghe sương tuyết gọi mùa chia ly

Chuyến Đò Cuối

Về qua chuyến đò cuối

Lặng nhìn con nước xuôi

Hoàng hôn phủ màu khói

Đò dừng sông vẫn trôi

Mặt Đất

Mặt đất vừa ngủ êm

Gió buông lời ca đêm

Sao… dấu mình hư ảo

Trăng non vắt qua thềm

Không Tên

Tháng ngày đã lãng quên

Những chuyện đời không tên

Lên non ngắm mây biếc

Về ngàn giấc ngủ yên

Tiếng Chuông Ngân

Đường làng quen bước chân

Đâu ngại chốn xa gần

Nhà hoang nền đất trống

Chùa rộng tiếng chuông ngân

Bước Đơn Côi

Mặt đất chờ tôi ngày trở về

Tôi về đất lại hóa sanh sôi

Không gian cuộc sống sao chật chội

Người về lạc lối bước đơn côi

Ngưng Cuộc Chơi

Ngày tàn ngưng cuộc chơi

Dòng đời hết ngược xuôi

Xuân đi hoa vẫn nở

Thu về lá rụng rơi

VẾT LĂN ĐỜI

Cỏ lan nhanh mặt đất

Xóa sạch vết lăn đời

Đôi chân xa thấm mỏi

Ngước nhìn cảnh vật trôi

Từ Bao Lâu

Đi trong mưa dầm mình nghe ê ẩm

Dưới tàn cây thoáng nhẹ khói hương trầm

Từ bao lâu… đêm tối với trăng rằm

Hai tinh tú chung bầu trời sâu thẳm

Nhiều Năm Sau

Tôi tồn tại cùng xác thân tên tuổi

Tro bụi rồi xóa sạch vết chân côi

Nhiều năm sau cỏ dại mọc quanh mồ

Nghe kể chuyện khoảng ngày xưa muôn nổi

Về Đây

Dừng bước chân về đây

Hoa nở sáng trời Tây

Ao sâu đàn cá lội

Chim trời soải cánh bay

Trầm Tư

Ưu tư bên dòng ngắn

Trầm lắng khúc sông đầy

Hỏi người từ đâu đến?

Lạc loài vương bóng mây

Có Không

Có không chìm nổi phận người

Từ không đến có, có rồi hoàn không

Một đời theo mãi có không

Xuôi tay còn lại chữ không bên mình

CHỜ… ĐỢI

Chờ ngày lên nắng sớm

Góp thơ xanh mấy dòng

Đợi chiều tàn đêm xuống

Hương hoa trải tất lòng

Khoảng Cách

Với người hạt cát mong manh

Với ta là cả trời xanh nắng vàng

Với người trăng khuyết trăng tàn

Với ta trăng sáng ngút ngàn xuyên canh

Mưa

Trời mưa nước đọng bên thềm

Giọt rơi giọt thắm ướt mềm cỏ hoa

Lang thang khách lữ về qua

Dừng chân ghé lại lân la hỏi đường

Hoa đêm

Lối về quanh bỗng se mùi cỏ lạ

Một loài hoa nở vội lúc đêm về

Sầu vương vương thôi lỡ bóng trăng thề

Hoa nở muộn ướp hương tàn đất mẹ

Hoa Vô Ưu

Người tìm góp lá vô minh

Phật từ ngự cội tâm linh bồ đề

Ngàn năm ghi dấu lời thề

Vô Ưu hoa nở… Phật về độ sanh

Rừng Thiền Trải Lối

Đường xa chân bước rộng bề

Tàn rơi cuộc thế quay về tay không

Dạo chơi cảnh vắng non bồng

Rừng thiền trải lối nhẹ lòng đến đi

Có Vậy Thôi

Nhẹ nhàng áng mây trôi

Thương ghét có vậy thôi

Đến đi lòng vô sự

Chiều tàn vui bước chơi

Vô Thường Hoa

Muôn sự đến rồi đi

Vô thường hoa chia ly

Cây già cây trụi lá

Nhọc lòng vương vấn chi

Giọt Sương Đầu Cành

Long lanh giọt sương đầu cành

Đậu hờ chiếc lá xanh xanh

Thì thôi lá xanh phận lá

Hư Vinh Cuộc Thế

Xuân đi nắng hạ lại về

Bốn mùa xoay chuyển lắm bề hư vinh

Rộn ràng một kiếp nhân sinh

Tìm vui hư ảo thả tình bóng mây

Mùa Thu Hoa Cúc Nở

Ngày dần trôi

Đêm nhẹ nhàng buông lối

Trời sang thu

Hoa cúc nở ven đồi

Sanh Diệt Vô Hình

Sỏi đá trơ mình

Theo dòng chảy xiết

Sự đời sanh diệt

Trói buộc vô hình

Có Một Ngày

Có một ngày đi chẳng trở về

Đường dài đêm vắng bóng lê thê

Chợ đời tan buổi không ai đợi

Đất chở màu tang hoa cỏ chê

Qua Sông

Qua sông một chuyến đò dài

Cùng trong sanh tử bi hài hợp tan

Dại khôn được mất ngỡ ngàng

Trần ai tỉnh mộng kê vàng qua sông

CHỜ… ĐỢI

Chờ ngày lên nắng sớm

Góp thơ xanh mấy dòng

Đợi chiều tàn đêm xuống

Hương hoa trải tất lòng

Biết

Biết người đi chẳng trở về

Mà chim Cuốc mãi gọi hè yêu thương

Biết mình qua chốn vô thường

Lòng như sương khói bên đường nhẹ tênh

Đèn Khuya

Được thua tan dòng nước

Nghiệp duyên bóng theo hình

Phòng khuya đèn thắp sáng

Soi tỏ tấm chân tình

Về Đây

Hồn lạc xứ về đây

Hoa nở sáng trời Tây

Suối trong đàn cá lội

Chim trời soải cánh bay

Cỏ Lạnh Hương Tàn

Bia mộ người không ghi tuổi tên

Rộn ràng chỉ để hóa ưu phiền

Xương cốt vùi sâu ba thước đất

Cỏ lạnh hương tàn mộng giấc yên

Bước Về Nhà

Ghi lại dòng thơ ngắn

Thắm nghiêng vạt áo tà

Hoàng hôn ngày xa vắng

Chân không bước về nhà

Nợ

Nợ người áo mặc cơm ăn

Nợ thêm ngày tháng nói năng khóc cười

Quê hương khuất nẻo gọi mời

Nợ ân tình trả cuối đời chưa xong

Gió Ngược Chiều

Vượt qua ngàn đám mây

Gió ngược chiều hướng bay

Thổi tung bờ hư ảo

Đợi trăng tàn đêm nay

Từ Âm

Một nụ cười lan tỏa

Một tiếng nói nở hoa

Từ âm Phật vang vọng

Ta Bà muôn kiếp qua

Người Thơ

Người thơ tìm thơ thẫn

Góp lá nhặt cành khô

Nhiều năm sau ai kể

Chuyện nắng mưa bây giờ

Ngọc Đá

Cây cỏ mọc ven đường

Úa tàn không ai thấy

Ngọc nát chìm trong đá

Vạn kiếp có người hay

Chung Lối Ngõ

Ta… Người chung lối ngõ

Một đi một đứng chờ

Trời giăng mây ngũ sắc

Yên lặng bóng trăng mờ

Mặt Đất

Mặt đất vừa ngủ êm

Gió buông lời ca đêm

Sao… dấu mình hư ảo

Trăng non vắt qua thềm