Trước mộ phần sám hối
Thơ : Du Trốc Tử
Con quỳ xuống
Giữa thiên thâu cùng hoa ngàn cỏ nội
Trải lòng ra giữa chiều vàng sám hối
Trước linh phần của mẹ cũ màu rêu
Con vẫn còn nguyên màu áo đất quê nghèo
Với tấm hình hài mẹ cho con thuở nọ
Mẹ bỏ con đi mười năm không một lời bày tỏ
Con hơn gì: bỏ mẹ đã hai mươi năm
Buổi mẹ ra đi
Con về lại cúi hôn lòng đất lạnh
Nghe lại từng lời ru nhớ nụ cười đen nhánh
Mưa đầy trời năm tháng cũ phôi pha
Con lãng đãng trời xa
Tìm kiếm bóng mình giữa chiều tà mộng thực
Mẹ lạy bốn phương trời cho con tỉnh thức
Nguyện hứng hết nghiệp trần cho con được bình yên
Sanh tử là gì ai hiểu được nhân duyên
Con gàn dở để ưu phiền lòng mẹ
Chiều nay quỳ giữa đồi hoang lặng lẽ
Cây lá nghiêng mình chim mỏi cánh thiên di
Chiều ơi! Chiều ơi! Úp mặt làm chi
Để bóng tối giao hòa con với mẹ
Cho con được thấy lượng Từ mở hé
Để lòng riêng trút nhẹ nỗi ưu phiền
Cắn ngón tay tìm một nỗi đau riêng
Gió thổi lộng qua cõi miền thơ dại
Như cuộc đời con giữa nghìn trùng quan tái
Còn đó muôn đời bóng mẹ choàng ôm
Bóng mẹ nhạt nhòa trong đêm thảo ngày thơm
Hiện giữa trang kinh chập chờn ánh sáng
Soi thấu đời con cả gừng cay muối mặn
Xin lạy tràn cảm tạ hết nhân duyên
Trong im lặng của bóng mình khắc khoải
Cảm nghe đầy tiếng mẹ gọi thiêng liêng.
DTT
Trích: Suối Nguồn số 10