VỀ CHƠI THÔN VĨ
(kính tặng chị Hoàng Cúc)
Mai mốt em về chơi thôn Vĩ
Đễ lòng tưởng nhớ chị ngày xưa
Aùo trắng trinh lay hồn giản dị
Bên vườn cau nhẹ gió đong đưa
Một đời sương khói lay hồn mộng
Nghiệp dĩ vô thường gội tóc mây
Trót xuống thuyền chơi sông trăng đó
Phải chở cho thơ bóng nguyệt đầy
Thắm mãi trong màu khói áo lam
Trinh nguyên cho gót nở hoa Đàm
Tàn thu người hởi tàn thu thật
Ơi hỡi dòng Hương độ ghé thuyền
Vĩ Dạ đâu còn một nếp duyên
Rưng rưng mắt lệ nhòa hư ảnh
Thôi thì nắm lại chút hương thiêng
Nghiêng mãi cho thơ ngập cõi hồn
Em về hát chị giữa cô thôn
Niềm non nổi nước tình Hương- ngự
Vĩ Dạ nghìn thu một nét son
Nhất Thanh
ĐÊM MƠ VỀ THĂM MẸ
Con về thăm mẹ con đây
Mẹ ơi mẹ ốm thế này con lo
Thân người đen đuổi gầy gò
Con liền hỏi mẹ mẹ vờ hỏi con
Miền Trung gay gắt nắng cồn
Con đi đâu mẹ cũng dõi hồn về theo
Ba năm xa vắng quê nghèo
Bây giờ mẹ đã già theo tuổi đời
Già vì sướng nắng dầm phơi
Lo đâu con trẻ vui chơi học hành
Sáng ra mới hiểu ngọn ngành
Đêm qua nhớ mẹ hóa thành chiêm bao.
Tiểu Không Hạnh