Câu chuyện văn nghệ: VỀ BÀI CA VỌNG CỔ NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI
Khi người bạn thân của tôi đột ngột qua đời, để lại trần gian người vợ trẻ và một đứa con gái chưa dứt sữa. Người đàn bà này vẫn ở vậy nuôi con, dành hết mọi nguồn yêu thương cho đứa con gái duy nhất của hai người, như thể để bù đắp cho nó sự thiếu vằng người cha trên bước đường đời sắp tới.
Sự yêu thương ấy-một bà mẹ dành cho đứa con là lẽ hẳn nhiên. Cũng may mà mà khi ra đi vĩnh viễn, người chồng còn để lại một ít vốn liếng kha khá để bà tiếp tục kinh doanh, giữ vững nguồn thu nhập cho gia đình. Đứa con gái vì thế lớn lên trong tình yêu thương hết mực và tài vén khéo của người mẹ thủy chung một dạ. Đó là một nguồn phước báo lớn.
Thế nhưng, đáng nói là sự yêu thương ấy của người mẹ chỉ lặng lẽ độc hành trên con lộ mang tên Mẹ-Con. Phía bên kia, đứa con gái ngày một hiểu ra mình “đương nhiên” phải được thừa hưởng như thế. Cho đến một khi, người mẹ thất bại trong việc kinh doanh, trở về công việc bếp núc cho đứa con gái an tâm đi học và thậm chí cưới chồng cho an bề gia thất, thì cái khổ đau của bà như bị nhân lên gấp bội phần trên con lộ độc hành ấy.
Rồi một ngày kia, sự đau khổ ấy bà mới chợt nhận ra khi nhìn lại tuổi đời chồng chất của mình mà sự yêu thương đứa con gái duy nhất này chỉ là nghĩa vụ không hơn không kém.
Bà tìm đến tôi giải bài nguồn cơn với hy vọng mong manh tiếng nói của tôi sẽ giúp đứa con gái bà bớt khinh bạc mình. Tôi vì nghĩa tình thâm giao không thể từ chối ý nguyện tưởng chừng quá giản đơn này nhưng biết làm sao được khi mình chỉ giúp lời khuyên chứ không thể giúp chuyển nghiệp. Là Phật tử với nhau bà hiểu điều đó.
Khoảng một thời gian sau đó, sáng sớm tinh mơ bà tìm đến gõ cửa nhà tôi, tay run run đưa tờ báo Phụ Nữ mà đôi mằt đỏ hoe. Sau khi tôi hỏi thăm và trấn an, bà nói “Anh coi, sáng sớm nay đi chợ mua tờ báo này, có bài viết sao mà nó giống trường hợp của tui quá anh ơi, nên tui vội mang tới đưa cho anh coi nè”.
Bài báo ấy có tựa đề là “Nước Mắt Không Bao Giờ Chảy Ngược” của tác giả Thụy Vi. Chỉ có hơi khác là câu chuyện bài bào nói về người mẹ có ba người con, hai anh trai và cô con gái út. Chính nhân vật đưa con gái út này mới giống đứa con gái của bà làm sao. Tờ báo ra ngày 25.5.1994.(xem ảnh minh họa của bài báo đính kèm)
Dù tư tưởng chung của bài báo, phần lớn quy kết vào tình yêu thương con sai lầm của người mẹ , nhưng trên hết vẫn không xa rời bức tranh lung linh về tình mẹ mà cha ông ta xưa đã phải thốt lên : “Nước Mắt Chảy Xuôi”.
Năm 1995 tôi đem câu chuyện và bài báo đến gặp Thượng Tọa Đồng Bổn và nghệ sĩ Út Bạch Lan –lúc này đang là chủ nhiệm Câu lạc Bộ Cải Lương-Cổ Nhạc Phật Giáo TP/HCM. Thượng Tọa gợi ý nên viết thành bài hát để phổ biến rộng rải. Nghệ sĩ Út Bạch Lan hứa sẽ thể hiện bài hát một cách tốt nhất .
Do nhiều nghịch duyên, mãi đến năm 2006, bài hát mới được chính thức thu âm và nằm trong album Mênh Mông Trời Biển do Đạo Phật Ngày Nay phát hành.(Đính kèm audio).
Nhân dịp mùa Vu Lan Báo Hiếu , xin được chia sẻ tác phẫm này đến chư tôn đức Tăng Ni và Phật tử gần xa, để một lần nữa chiêm nghiệm về tình mẹ tuyêt vời của muôn thửo.
Dương Kinh Thành