Làm sao để hiểu và thương nỗi khổ của người khác?

Hỏi:

Trong các bài thuyết pháp, những nguyên nhân của khổ cũng như cách diệt khổ thường hay được giảng dạy. Tôi trở thành Phật tử được 18 năm và tôi cảm thấy là tôi đã hiểu và chấp nhận được các nỗi khổ của tự thân nhưng tôi thấy rất là khó để hiểu nỗi khổ của những người khác. Cái khổ này không chỉ do vô minh và tham chấp mà ra. Nỗi khổ sinh khởi khi tôi thấy con vật bị đánh, trẻ em bị ngược đãi hay là tù nhân bị tra tấn. Nỗi thống khổ của người khác làm cho tôi cảm thấy vô vọng. Vậy làm thế nào tôi có thể chấp nhận được việc này?

Zenkei Blanche Hartman trả lời:

Nỗi đau mà bạn nói khi bạn chứng kiến sự khổ đau của người khác là cái mà chúng tôi cho rằng khi chúng ta nói về tâm từ (cảm nhận nỗi đau của người khác). Đây là một cảm giác có tính trung lập bởi vì sự liên đới vốn có của tất cả vạn loại chúng sanh. Thế giới sẽ rất kinh hoàng nếu chúng ta không có khả năng yêu thương.

Cũng giống như Đức Phật, bạn cũng đã từng loay hoay trong câu hỏi này khi bạn còn rất trẻ. Là một đứa trẻ, Ngài đi xem lễ hạ điền vào mùa xuân để chuẩn bị cho việc trồng trọt và trong suốt buỗi lễ đầy màu sắc đó, cha Ngài đã cày lát cày đầu tiên và chàng Siddhartha trẻ tuổi đó đã nhận diện được rằng lát cày đã cắt đứt xuống lòng đất – nơi muôn loài sâu bọ và côn trùng ẩn náu – để phơi bày chúng ra cho chim chóc đến mổ ăn.

Thậm chí ngày nay, khi chúng ta phát nguyện không giết hại sinh vật, chúng ta phát hiện ra rằng mình thực sự cũng chẳng thể giữ trọn vẹn được giới thứ nhất là cấm sát sinh. Chúng ta hoặc là phải nhịn đói đến chết, hay phải ăn sinh vật để mà tồn tại thôi. Thậm chí cho dù chúng ta là những người ăn chay rất kiêng cữ, đời sống của tất cả chúng sanh chỉ có thể được tồn tại bởi thức ăn của những loài đã có sự sống.

Việc quan trọn chúng ta phải làm là duy trì ý thức liên đới với muôn loài và tiếp tục phát triển những tâm niệm thiện lành như Từ, Bi, Hỷ và Xả. Làm thế nào để chúng ta thật sự sống đời sống quý báu đã được ban tặng cho ta là điều quan trọng nhất. Mặc dù chúng ta có thể tha thiết mong muốn dập tắt tất cả nỗi đau trên cuộc đời này, như đã từng có những người truớc ta đã ước nguyện, một cách tốt nhất chúng ta có thể làm là đừng gây thêm nỗi đau cho thế giới này nữa. Nếu chúng ta có sự phán xét và giận dữ đối với thực trạng khổ đau thì điều đó chỉ làm tăng thêm sự đau khổ mà thôi.

Niềm cảm hứng gần đây nhất của tôi để làm sao sống an lành được dựa trên câu nói của Ngài Dalai Lama: “Mỗi ngày, khi bạn vừa thức dạy, hãy suy nghĩ rằng: hôm nay tôi may mắn được thức giấc, tôi vẫn còn sống. Tôi có một đời sống thật quý báu. Tôi sẽ không hoang phí nó. Tôi sẽ vận dụng toàn bộ những năng lượng của mình để rèn luyện tự thân mở rộng cõi lòng của tôi đến vạn loại và làm lợi lạc cho tất cả chúng sanh.”

Chúc Thanh dịch từ Anh sang Việt

http://www.thebuddhadharma.com/issues/2010/spring/ask_the_teachers.php

Chúc Thanh ( The Buddhist Translation Group)