Lâu lắm rồi, con mới đặt tay viết lại những cảm xúc về Mẹ trong cái đêm trăng non mờ nhạt buồn bã như thế này.
Sau ngần ấy tháng ngày quay quần với cuộc sống, với tình yêu và bè bạn, con đã quên mất đi nhiều thứ lắm Mẹ ạ! Giữa căn phòng trống vắng đêm nay, con cũng chợt nhận nhiều điều, con thấy trái với suy nghĩ, dự tính cho những buổi ăn chơi hò hẹn hằng ngày của con trẻ nơi đất Sài thành này, là những trăn trở, nhọc nhằn mà Cha Mẹ đang ngày đêm cố giải từ bài toán của cuộc đời anh em chúng con … Con đã hiểu ra điều gì đó!
Còn chưa đầy 10 ngày nữa là đến đại lễ Vu Lan thắng hội, sẽ có biết bao người con hiếu thảo dâng lên Mẹ kính yêu của mình là những bông hồng tươi thắm, những món quà tinh thần để làm phụ mẫu vui lòng. Con thấy mình thật may mắn khi còn có thể cài lên ngực bông hồng đỏ thắm, nhưng niềm vui sướng ấy vẫn chưa trọn vẹn Mẹ ơi!
Mẹ đã từng mong con ra trường, đi làm, có công việc ổn định mà lo cho tấm thân con trẻ, Mẹ bảo: “Con không cần phải nuôi Cha Mẹ, miễn sao con đủ đầy cơm no áo ấm là Cha Mẹ an ủi lắm rồi”. Những tưởng hơn 23 năm vất vả của Cha Mẹ để đổi lấy tấm bằng Đại Học cho con thì mọi thứ chắc ấm êm lắm, nhưng dòng đời đưa đẩy, cái thời vận may mắn năm nào của con khi mới ra trường nó không còn tốt tươi nữa, thật buồn thay khi mọi thứ đà khác hẳn. Một sinh viên từng ra trường với số điểm 9.1, được Báo đài đăng phát, với những lời khen ngợi, vậy mà giờ đây trước mặt là hai bàn tay trắng. Không những con không thể tự lo cho bản thân mình, mà hàng tháng còn phải nhờ vả vào Cha Mẹ nữa! Lòng đau xót lắm thay!
Mỗi ngày qua đi, đối với con như những chuỗi ngày sống vô ích, chỉ tình tang ở nhà, lang thang trên mạng tìm ít công việc, mong sao có công ty nào đó gọi phỏng vấn rồi đi làm, nhưng tháng đợi ngày mong, không chút hi vọng … Mỗi đêm, lương tâm con mỗi dằn vặt, mỗi trăn trở, muốn tìm cho mình một con đường tốt đẹp hơn. Nhưng chung quanh đâu đâu cũng là ngõ cụt tối đen cả Mẹ ạ! Lâu lâu nhớ nhà, muốn về thăm hai người, nhưng tay trắng với trắng tay, lòng cứ hoài đắng đo, tiến thoái, nghĩ về đó lại báo ông bà thêm phần tốn kém, hai mắt cứ vậy mà nghẹn ngào … Thế mới thấy, ở cái đất cơ hội này, tuy nắm trong tay tấm bằng cử nhân loại tốt, chưa chắc đã có thể no lòng ấm dạ qua ngày, mới hiểu thêm cho những người bạn cùng cảnh ngộ …
Nhớ mùa Vu Lan năm trước, con thầm nghĩ, năm sau, đi làm có tiền, chắc con sẽ mua tặng cho Cha Mẹ một bóa hồng tươi thắm cùng ít quà nho nhỏ từ mấy đồng tiền con đi làm kiếm được, chắc hai người sẽ hạnh phúc lắm, và bản thân sẽ vui mừng khôn nguôi, … Nhưng với hoàn cảnh thực tế bây giờ, nếu con trẻ có mua trăm đóa hoa, vạn món quà dâng tặng, thì phụ mẫu dù có vui, nhưng lòng con đây chắc gì đã trọn vẹn. Năm nay, tuổi con trẻ trùng vào cái năm Mẹo, năm tuổi của con, vẫn biết phải cố gắng dưỡng tánh tu tâm để vượt qua những hạn rủi lận đận, nhưng mọi thứ vẫn khó khăn và vất vả thật nhiều.
Năm trước con đã không dâng hoa đến hai người, con đã không đến chùa thắp mấy nén hương đảnh lễ. Lòng đến bây giờ vẫn còn ray rứt. Mùa Vu Lan này, đa số những người con dành ít nhiều tình cảm và tấm lòng đến Mẹ hiền, nhưng đối với con, không chỉ có Mẹ, con muốn nói với Cha rằng: “Cuộc đời này, con biết ơn Cha nhiều lắm, dù hai Cha con chưa tâm sự cùng nhau thật nhiều, nhưng con biết, Cha luôn lắng nghe và âm thầm dạy dỗ, luôn lăng lẽ hi sinh vì con trẻ. Con mong mùa báo hiếu năm nay, con sẽ làm tròn tấm lòng thành kính đó. Để sám hối phần nào những tháng ngày chơi bời qua, để vận may sẽ tìm đến và tất cả trọn niềm vui.
Mùa Vu Lan về, gửi đến những bậc làm Cha, làm Mẹ, nhiều niềm vui, sức khỏe và an lành, để họ mãi sống đời và hạnh phúc cùng cháu con. Và cũng cúi đầu thành kính chia buồn với những ai đang cài lên ngực mình là một bông hồng trắng xóa.
V.T.